qua tang cuoc song khong bo cuoc qua tang cuoc song chan thanh qua tang cuoc song cho doi qua tang cuoc song 5 phut
1 2 3 4

My Menu

Friday, August 23, 2013

Ngư phủ và doanh nhân

Niềm vui trong cuộc sống này rất nhiều, nhưng không phải niềm vui nào cũng tiêu tốn của cải. Có những niềm vui nho nhỏ, thật bình dị nhưng lại mang đến cho cuộc sống của bạn bình yên. Thay vì phải chăm chú vào những điều người khác cho là quan trọng, hãy cho phép mình được tận hưởng những niềm vui nhỏ nhất.


quà tặng cuộc sống: Ngư phủ và doanh nhân

Xem thêm các bài về  Qua Tang Cuoc Song

Một doanh nhân kinh ngạc khi thấy một ngư phủ nằm sóng soải bên cạnh chiếc tàu đánh cá, phì phà ống píp.

Doanh nhân hỏi:" Tại sao ông không ra khơi đánh cá ?"

- Bởi vì tôi đã đánh đủ cá cho ngày hôm nay rồi !

- Tại sao ông không đánh thêm nửa đi ?

- Đánh thêm để làm gì ?

- "Ông được nhiều tiền hơn. Rồi thì ông có thể trang bị một động cơ cho chiếc tàu của ông để có thể đi ra xa hơn ngoài khơi và đánh được nhiều cá hơn. Nhờ đó ông có thể kiếm thêm tiền mua nhiều lưới ni lông. Vì vậy ông sẽ có nhiều cá và nhiều tiền. Chẳng mấy chốc ông có thể dư tiền để mua hai chiếc tàu... và có thể cả một đoàn tàu đánh cá cũng nên. Rồi ra ông sẽ trở thành một người giàu có như tôi đây."

- khi đó tôi sẽ làm gì nào ?

- Ông có thể thực sự vui hưởng cuộc đời !

- Vậy ông tưởng bây giờ tôi đang làm gì đây?

Xem thêm Món Quà Của Cha

Thursday, August 22, 2013

Món quà của cha

Những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống này, cần phải có một trái tim vô cùng tinh tế để có thể cảm nhận và thấu hiểu những giá trị đó. Dòng đời luôn xô đẩy, nhưng không vì vậy ta lại đánh mất đi những giây phút của mình, hãy luôn quan sát để không bỏ lỡ những điều tốt đẹp trong cuộc sống này.


Quà tặng cuộc sống: Quyển sách của cha

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 

Một chàng trai sắp tốt nghiệp đại học. Đã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó. Ngày tốt nghiệp đến, anh náo nức chờ đợi…Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng. “Con trai, ta rất tự hào về con!”-ánh mắt ông nhìn anh thật trìu mến. 

Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất trang trọng. Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mã vàng. Tức giận, anh ta nói lớn tiếng:” Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi?”. Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà, vứt quyển sách vào góc phòng.

… Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã là một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha. Anh đã không gặp ông kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tín báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc.

Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Đứng trong căn phòng ngày xưa, những ký ức trong anh ùa về…Và bất chợt anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong những tập giấy tờ quan trọng của người cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm. 


Nước mắt lăn dài, anh lần giở từng trang, bỗng có vật gì đó rơi ra…Một chiếc chìa khóa! Kèm theo đó là tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ”đã trả đủ”. 

Xem thêm Hươu Cao Cổ

Wednesday, August 21, 2013

Huơu cao cổ

Có những điểm nào bạn còn chưa hài lòng trên cơ thể mình không ? Bạn có muốn thay đổi một bộ phận nào đó mà bạn cảm thấy nó chưa đẹp với mình. Nếu vậy bạn rất giống với chú huơu cao cổ dưới đây. Hãy cùng Quà tặng cuộc sống xem huơu cao cổ đã làm như thế nào để được hạnh phúc với bản thân mình nhé.


Quà tặng cuộc sống: Hươu cao cổ

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Son

Ở một thảo nguyên nọ có một chú hươu cao cổ nhỏ, dễ thương tên là Gira. Một hôm khi đang nhấm nháp những mầm non trên ngọn cây, cậu thấy một vật gì đó sáng lấp lánh trong tán lá. Tò mò, Gira ngó đầu vào xem, cậu reo lên:

- A! Một viên ngọc! Một viên ngọc!

Gira cầm nó trên tay ngắm nghía, tấm tắc:

- Viên ngọc đẹp thật, tỏa ra ánh sáng xanh trong kỳ diệu. Phải chăng đây là viên Dạ Minh Châu trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ đã kể.

Vừa dứt lời, viên ngọc ánh lên vầng hào quang, và từ sau làn khói trắng mờ mờ hiện ra một cô tiên với bộ váy rực rỡ sắc màu và đôi đũa thần trên tay. Gira trợn tròn mắt kinh ngạc, không giấu được sự vui mừng. Cậu lễ phép:

- Cháu chào cô ạ!

Cô tiên nhìn cậu, nở một nụ cười phúc hậu và dịu dàng hỏi:

- Cháu tên là gì?

- Dạ! Cháu là Gira ạ!

- Gira, cái tên thật dễ thương. Cháu biết không, Gira? Cháu là ân nhân của ta đấy!

- Ân nhân ạ? - Gira ngước nhìn cô tiên với đôi mắt ngây thơ đầy thắc mắc.

- Đúng vậy! Chuyện là thế này: Ta vốn là một vị tiên trên trời, tên ta là Dạ Minh Châu. Một lần ta sơ ý làm vỡ chiếc bình đựng mưa của chị Mùa hạ nên bị biến thành viên ngọc và đày xuống hạ giới. Bà Chúa tiên ra lệnh rằng khi có ai đó cầm ta trên tay và gọi đúng tên “Dạ Minh Châu” thì ta mới được trở về trời. Và cháu chính là người đó. Ta có thể làm gì đền ơn cháu bây giờ?

Gira hồn nhiên đáp:

- Cháu chẳng cần gì đâu ạ! Mẹ cháu dặn là phải giúp đỡ người khác mà!

- Cháu thật là một đứa trẻ ngoan. Nếu vậy thì khi nào cần cháu hãy gọi to “Dạ Minh Châu”, ta sẽ xuất hiện.

Gira cúi đầu chào, khi ngẩng lên cô tiên đã biến đi mất. Cậu lại tiếp tục tung tăng vừa nhảy chân sáo vừa ngắm nhìn những nàng mây điệu đàng rong chơi trên nền trời xanh thẳm.

Đoạn, Gira gặp Nai con và Ngựa vằn đang chơi dựng nhà. Cậu liền nhanh chân chạy tới và vui vẻ nói:

- Các bạn ơi! Cho mình chơi cùng với nào!

- Không được đâu, bọn mình không cho cậu chơi được đâu.

- Sao vậy?

- Vì cái cổ của cậu dài quá sẽ làm đổ nhà của chúng mình mất.

Gira ngậm ngùi bỏ đi, cậu thấy buồn và tủi thân lắm, nước mắt giàn giụa.

Nhưng chợt nhớ ra viên ngọc quý, đôi mắt cậu sáng lên niềm hy vọng. Cậu gọi to:

- Dạ Minh Châu!

Cô tiên hiện ra vẫn với nụ cười hiền hậu nở trên môi, ân cần hỏi:

- Gira, cháu có chuyện gì vậy?

- Các bạn không cho cháu chơi cùng vì cái cổ cháu quá dài. Cháu muốn cổ cháu ngắn lại như cổ bạn Nai, bạn Ngựa. - Gira mếu máo.

- Thôi đừng khóc nữa ta sẽ giúp cháu!

Cô tiên vung đũa thần một cái chỉ trong nháy mắt cổ của Gira đã ngắn lại như cậu mong ước.

*

Gira vui mừng khoe:

- Cái cổ của mình đã ngắn lại rồi! Nhìn này!

Nai con và Ngựa vằn trợn tròn mắt ngạc nhiên:

- Trời ơi! Thật kỳ lạ! Làm sao có thể thế được?

Gira kể đầu đuôi câu chuyện cho các bạn nghe. Ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Mê mải chơi đến tận khi chiều đã buông xuống trên đồng cỏ bao la.

- Đói quá! - Vừa nói Nai con vừa xoa xoa bụng:

- Mình cũng vậy! - Gira tán thành

- Mà cũng muộn rồi chúng mình phải về thôi kẻo bố mẹ mong!

Nói rồi Nai và Ngựa bỏ đi. Chỉ còn một mình, Gira đến bên một cái cây định lót dạ cho đỡ đói trước khi về nhà, nhưng cậu không thể với tới những mầm non trên cao mà những cành thấp thì đầy gai tua tủa. Trong khi bóng tối như đang chực nuốt cả thảo nguyên rộng lớn. Vừa đói vừa mệt, cậu thấy nhớ cái cổ dài của mình. Sợ hãi cậu ôm mặt khóc. Bỗng cô tiên hiện ra vẫn với giọng hiền từ:

- Sao vậy, Gira?

- Cháu đói quá! - Gira bật dậy, gạt nước mắt trả lời.

- Ta biết với chiếc cổ ngắn cháu không thể ăn được những mầm non trên ngọn cây phải không? Cháu ạ, chiếc cổ dài này là món quà quý giá mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho cháu, cháu hãy biết quý trọng nó!

Cô biến cậu trở lại như trước. Gira vui mừng cảm ơn rối rít:

- Cháu cảm ơn cô! Cháu cảm ơn cô!

Từ đó Gira rất yêu quý cái cổ của mình và luôn thấy hãnh diện vì nó!

Xem thêm Lâu Đài Cát

Tuesday, August 20, 2013

Lâu đài cát

Bản thân tôi cũng là một người hay mơ mộng, nhưng thực tế, đi xây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Tôi luôn cố gắng trong những công việc được giao, nhưng đôi khi vấp ngã, tôi rất khó khăn để đứng lên. Mỗi lần như vậy, Quà tặng cuộc sống là nơi tôi tìm đến với những câu chuyện bổ ích, giúp tôi lấy lại động lực làm việc.

Quà tặng cuộc sống: Lâu đài cát

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 

Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. Một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích.

Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. Một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc, trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có tiền lương, có lợi nhuận, và công ty cũng là một toà lâu đài mơ ước trong đó ông ấy là một vị vua điều hành tất cả.

Quà tặng cuộc sống cảm thấy hai người cùng đang xây dựng những lâu đài của mình. Họ có rất nhiều điểm giống nhau: đạt được những kết quả mà đối với họ là tốt đẹp từ những cố gắng rât nhỏ. Họ đều say mê và kiên trì. Đối với mỗi người, tòa lâu đài mình đang xây dựng đều có ý nghĩa thật đặc biệt và rất quan trọng.

Tuy nhiên, khi thủy triều lên, cậu bé không hề ngạc nhiên hay lo sợ gì cả. Cậu nhảy lên trên những ngọn sóng, vỗ tay reo mừng và cười toe toét khi thấy những con sóng cuốn toà lâu đài vào biển cả. Cậu bé hoàn toàn bình thản. Cậu cầm xẻng và xô ra về vì biết rằng thủy triều đã cuốn cát ra biển, và rằng sáng mai cậu sẽ lại xây được một ngôi nhà mới đẹp hơn.

Nhưng những người lớn thường không như vậy. Khi những khó khăn đến, họ coi đó là một điều thật tệ hại chứ không bình thường như thủy triều những lúc hoàng hôn. Quà tặng cuộc sống nhận ra họ thường chán nản đến mức không nghĩ rằng vào sáng hôm sau thủy triều sẽ rút và chúng ta lại có thể bắt đầu xây một cái gì đó khác đẹp hơn, tốt hơn. Có lẽ đó là một trong những điều mà chính người lớn lại phải học từ trẻ em.

Xem thêm Những Mơ Ước Viển Vông

Những mơ ước viển vông

Ngày còn bé tôi thường ước mơ sẽ được ngắm nhìn thành phố nơi tôi sinh ra từ trên không, tôi ước mơ vươn tới những đám mây xanh đủ hình thù mà một trí tưởng tượng trẻ thơ có thể nghĩ ra. Khi dần lớn lên với những va đập của cuộc sống, tôi chỉ ước mơ có một căn nhà và cuộc sống bình dị, phải chăng khi càng lớn con người ta càng đánh mất đi những ước mơ của mình hay chí ít họ nghĩ rằng đó là những ước mơ không thể thực hiện được.


Quà tặng cuộc sống: ước mơ

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 

Theo Webb Garrison trong cuốn sách “Tại sao bạn nói như thế” (Rutledge Hill Press), thì trong tiếng Anh, cụm từ “pipe dream” (nghĩa đen là “giấc mơ ống điếu”, nghĩa hay được sử dụng là “mơ ước viển vông”) có nguồn gốc từ thế kỷ 19. Hồi đó, thuốc phiện từ châu Á được du nhập vào châu Âu và được sử dụng rộng rãi bởi nhiều nhóm tác giả nhất định tại Anh. Thuốc phiện được hút bằng một cái ống điếu, và một khi bị say thuốc, thì người ta bắt đầu có ảo giác, và ảo giác đó được gọi là “những giấc mơ ống điếu”. Dần dần, cụm từ này được dùng rộng rãi hơn và mọi ý tưởng thiếu thực tế đều có thể được gọi là “pipe dream”, hay mơ ước viển vông.

Nhưng không phải bất kỳ ý tưởng nào tưởng như bất khả thi đều chỉ là những mơ ước viền vông. Một minh chứng rất rõ ràng là mơ ước mà triệu phú Eugene Lang đem tới cho những học sinh trung học ở một vùng nghèo khó, nơi ông đã lớn lên. Đứng trước khoảng 60 học sinh lớp 8 ở South Bronx, Lang gạt sang bên bài diễn thuyết mà ông đã chuẩn bị trước. Những đôi mắt trống rỗng của học sinh đang có mặt cho ông biết rằng họ không có hứng thú nghe một bài nói chuyện đầy cảm hứng nào cả. Cả vùng này đã trở thành một chiến trường của nghèo đói, ma túy và những băng nhóm tội phạm, và cũng là cái nôi của tuyệt vọng. Khoảng 80% số học sinh ngồi đây sẽ không học hết bậc trung học. Rất ít em sẽ rời khỏi vùng này. Càng ít em có khả năng thoát khỏi đói nghèo. Đó là lý do Lang quẳng bài thuyết trình trên giấy của ông sang một bên. Những học sinh này không cần một bài diễn thuyết. Họ cần một ước mơ.

Thế rồi, những lời nói mà Eugene Lang thốt ra khiến chính ông cũng phải ngạc nhiên. “Nếu các em tốt nghiệp trung học” – Ông nói với nhóm học sinh – “Tôi sẽ đưa các em đến trường Đại học”. Đưa các em đến trường Đại học!

Trong suốt 4 năm sau đó, Lang phối hợp cùng trường học và giữ cho ước mơ đó luôn “sống”, luôn được nhắc lại. Và kết quả có thể nói là một hiện tượng: 58 trong tổng số 60 học sinh từng nghe Lang nói chuyện đã tốt nghiệp trung học! Giữ đúng lời hứa, ông gửi họ tới các trường Đại học và đóng tiền học phí cho họ. “Ông ấy cho chúng tôi hy vọng” – Một học sinh nói, rõ ràng là tiếng nói đại diện của số đông. Một học sinh khác, về sau gặp Lang, đã nói: “Ông Lang, bọn cháu đã làm được điều bất khả thi”.

Không phải mọi ý tưởng dường như thiếu thực tế đều chỉ là một mơ ước viển vông. Khi ước mơ đẹp đẽ đó được kết hợp với sự chăm chỉ, kiên trì và những hy vọng lớn lao, thì điều bất khả thi cũng nằm trong tầm với. Bởi khi bạn đủ tin tưởng vào ước mơ kỳ diệu đó, thì hầu như bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.


Xem thêm Hà Nội

Sunday, August 18, 2013

Quà tặng cuộc sống: Hà Nội

Hà Nội trong tôi là một bức tranh muôn màu, ví như tôi luôn tưởng tượng như mình đang rong ruổi trên 36 phố phường của thủ đô thân quen. Đã bao năm rồi tôi chưa được về lại với mảnh đất đó, nơi chất chứa bao nhiêu tâm tình từ thuở bé. Bao năm qua đi nhưng hình ảnh Hà Nội sẽ luôn in sâu trong trái tim của người con xa quê. - Quà tặng cuộc sống

Quà tặng cuộc sống: Hà Nội

Xem thêm bài viết về Quà Tặng Cuộc Sống

Ai đó nói rằng, Hà Nội bé tí tẹo, nhưng dù có đi mỏi chân cũng không thể qua hết các con phố, ăn hết những món ngon và nếm hết những vị nhàn nhạt nhưng sâu lắng.


Phố cổ Hà Nội - nơi mà từng chút rêu phong lặng lẽ nằm lại ở những ngách nhỏ nắng không rọi tới, nơi hàng ngày vẫn chật ních những người xe qua lại mà không lưu lại chút nào dấu chân của khách bộ hành. Người Hà Nội vẫn tự hào về những con phố nao nao nỗi nhớ ấy, như một chút dư vị được chắt lọc, còn lắng lại của một thành phố đã bắt đầu vươn mình thay đổi quá nhanh.
 
Hà Nội, phố cổ, phải thật sự dùng cả trái tim để cảm nhận, mới thấy được vì sao người ta rung động rồi, thì không cách nào dứt áo đi được. Phố cổ vào ngày không nắng thật tuyệt vời. Du khách khắp nơi đổ về những dãy phố, đi thong dong và không thể không tạt vào các cửa hàng, các phòng tranh vô cùng ấn tượng với nhiều phong cách khác nhau.
Nhưng lẽ dĩ nhiên, phố cổ Hà Nội vẫn mang một nét rất riêng biệt của người Việt Nam, không thể hòa tan với bất kì nét đẹp của một nước nào khác trên thế giới.
Là con phố Hàng Gai nhộn nhịp, là con phố Hàng Hòm yên bình êm ả, là phố Hàng Mã đủ màu sắc hình hài, là Hàng Bạc, Hàng Buồm nghiêng mình trước dòng chảy của thời gian… Là ánh nắng vàng sóng sánh bên song cửa sổ, là nét trầm mặc cổ kính của những mái ngói cổ trên phố Hàng Bông, Hàng Đào, là hương hoa sữa ngào ngạt đầu phố đêm đêm, là nét duyên thầm dịu dàng của người con gái Hà Nội trong tà áo dài Việt trước tháp Rùa nghiêng soi bóng cầu Thê Húc.
Người ta yêu Hà Nội, yêu hoài không chán, cũng có lẽ vì những con phố nghìn năm tuổi, lúc thì mang hình hài của một cô thiếu nữ, lúc thì sóng sánh lẫn trầm tư của một người con gái trưởng thành, còn lúc thì lại như bà lão đã bắt đầu chậm chạp tay chân.
Bạn có thể đạp xe chạy dọc khắp các con phố buổi sáng vẫn còn ngai ngái vị sương mai rồi tự thưởng cho mình một bát bún bò Huế ở Hàng Điếu hay Hàng Than. Khu phố cổ Hà Nội, thường được gọi là “Hà Nội 36 phố phường”, là một quần thể kiến trúc độc đáo với những nét văn hóa ẩm thực độc đáo. Ẩm thực phố cổ Hà Nội là sự hòa hợp phong phú giữa các món ăn truyền thống Âu – Á, giữa phong cách sang trọng và phong cách bình dân “vỉa hè”...
Là bát bún thang đẹp mê hồn mị vị giác, là chiếc xe tào phớ vẫn loong koong trong ngách nhỏ đầu thu, là tiếng rao bánh khúc vẫn cất lên đều đặn mỗi đêm đông lạnh buốt, là bát phở nóng bốc hơi nghi ngút mỗi sáng tinh sương. Chẳng cần phải đi đâu xa, chỉ cần quanh quẩn ở các ngóc ngách phố cổ, là có thể tha hồ mà khám phá ẩm thực, vị giác của người Hà Nội khó tính, cũng chính vì lẽ ấy. Hà Nội mùa nào thức nấy, chẳng lúc nào thiếu những món đồ ăn vặt vãnh nghe tên thì đơn giản là vậy, nhưng đã một lần ăn thì chẳng thể nào quên.
Những gánh quà vặt trên những thúng hàng rong đã trở thành nét đẹp bình dị của Hà Nội, để hiểu được trong cái khuôn hình đơn sơ ấy chắt chiu toàn bộ những gì tinh túy và thanh khiết nhất của Hà Nội, nằm trong lòng phố cổ. Phố cổ chật, nhưng vẫn đủ bao dung rất nhiều người. Phố cổ hẹp, nhưng cũng đủ để gìn giữ thay Hà Nội cái chất nền không thể mất đi ấy.
Những con phố nhỏ hẹp, chật ních, lối đi chỉ vừa đúng cho một người chậm rãi lách vào, thế mà lại ẩn giấu những quán café hanh hao vị xưa cũ, nhấm nháp chút phong vị cổ kính cũng có thể khiến người ta hài lòng tựa lưng, tìm về hình ảnh Hà Nội từ những cuốn phim đã ố vàng vị thời gian. Người Hà Nội vẫn nói, đến Hà Nội là phải thưởng thức vị café phố cổ, vị café không nồng, nhưng chính không gian phố cổ sẽ khiến mọi người chật nêm xúc cảm.
Ai đó nói rằng, Hà Nội bé tí tẹo, nhưng dù có đi mỏi chân cũng không thể qua hết những con phố, ăn hết những món ngon, và nếm hết những vị nhàn nhạt nhưng sâu lắng.
Hơi thở của người Hà Nội, chính là hơi thở của những bước chân vang lên trong từng con ngách nhỏ, là tiếng những bản nhạc không lời lặng lẽ phát ra từ một căn gác nào đó đâu đây. Là những ngày gió heo may se sắt ngày chuyển mùa, tự dưng vì một tiếng xuýt xoa nhè nhẹ mà cảm thấy trầm mặc. 
Người ta vẫn nói, nhắc đến Hà Nội là phải nhắc đến phố cổ, bởi vì âu cũng là quy luật, trước khi yêu một cô gái, bạn phải yêu tâm hồn của cô ấy trước. Mà phố cổ thì là linh hồn của Hà Nội.
Mọi người vẫn nhộn nhạo sống, phố cổ vẫn lặng im, như nhịp điệu của lối sống hiện đại không thể làm ảnh hưởng đến, như tiếng xe cộ và những âm thanh sinh hoạt ồn ào khác không thể chạm đến tận cùng những ngõ hẻm sâu nhất trong phố cổ.
Người dân phố cổ, có thể sống trong những căn nhà chật chội, và ba thế hệ chung nhau những sinh hoạt ngày thường. Vẫn quen lối sống chậm rãi, vẫn quen thanh tao cái chất của Hà Nội. Là vài ba bông hoa mua từ gánh xe thồ sáng sớm, là chiếc làn vẫn theo tay các bà, các cô đi chợ. Hà Nội yên bình, nhưng cái nét yên bình chỉ có thể là vẻ yên bình trải dọc theo các con phố cổ, còn ra khỏi phố cổ, Hà Nội sẽ lại chóng mặt với những guồng quay của tiến trình phát triển vì quá nhanh nên sẽ tồn tại cả đớn đau.
Nhưng phố cổ thì vẫn vậy, trầm mặc đến nỗi chẳng gì có thể xâm phạm và phá đi cái vẻ cổ xưa đóng rễ ấy. Qua biết bao nhiêu thế hệ, vẫn kiên trì với cái nét già cỗi ấy, mà không có ý định ra đi. Đơn giản vì, những trầm mặc mông lung đã trở thành điều tuyệt diệu của cuộc sống này. Đến độ, có nhộn nhịp và tấp nập, vẫn cảm thấy yên bình, có xô bồ và nhốn nháo, nhưng lại là điểm tựa vững chắc. Tựa như ngả lòng vào những ấm áp đã ủ kỹ nghìn năm.

Cho tôi yêu thêm những con phố nghìn năm tuổi này, thêm một chút, một chút nữa thôi. Để gió mang hương hoa đọng lại, để nghe nốt bản dương cầm còn dang dở, để người nhớ người trong xao xuyến ưu tư.

Xem thêm Qua Tang Cuoc Song - Hạc Giấy