qua tang cuoc song khong bo cuoc qua tang cuoc song chan thanh qua tang cuoc song cho doi qua tang cuoc song 5 phut
1 2 3 4

My Menu

Thursday, August 29, 2013

Cậu Bé Mù

Hãy biết quý trọng cuộc sống của mình, đôi lúc ta không nhận thấy mình may mắn như thế nào. Hãy nhìn những mảnh đời thiếu may mắn hơn, bạn sẽ thấy cuộc sống của chính mình thật đáng quý, và bạn sẽ yêu hơn cuộc sống của mình.

Xem thêm các bài về  Qua Tang Cuoc Song

Quà tặng cuộc sống: Cậu Bé Mù


Một đứa bé trai bị mù, ngồi bên lề đường, với một cái nón đặt gần chân nó. Nó dựng một tấm bảng có ghi : “Tôi bị mù, xin giúp tôi”. Trong cái nón của nó, lúc đó chỉ có thưa thớt một vài đồng bạc cắc.

Một người đàn ông đi qua. Ông ta thò tay vào túi, lấy ra vài đồng bạc rồi thả vào cái nón. Sau đó, ông với tay lấy cái bảng, xoay mặt sau ra phía trước và ghi một vài chữ lên đó. Ông để tấm bảng lại chỗ cũ để những ai qua lại có thể đọc được hàng chữ mới ông vừa viết lên đó.

Sau đó cái nón của đứa bé mù bắt đầu có nhiều tiền. Bây giờ, có nhiều người hơn hồi sáng cho tiền đứa bé mù này. Buổi chiều hôm ấy, người đàn ông đã đổi hàng chữ trên tấm bảng, quay trở lại tìm đứa bé để xem tình hình ra sao. Đứa bé mù nhận ra bước chân của người đàn ông này và hỏi: “Có phải chính ông đã đổi những hàng chữ trên tấm bảng này? Ông đã viết gì trên tấm bảng vậy?”

Người đàn ông bèn đáp: “Chú chỉ ghi ra sự thật mà thôi. Những gì chú ghi ra trên tấm bảng cũng giống như câu cháu đã ghi, nhưng chỉ theo một cách thức khác thôi”

Người đàn ông đã viết trên tấm bảng như sau: “Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng tôi không thấy được”.
Quý vị và các bạn có nghĩ rằng hàng chữ của đứa bé và hàng chữ của người đàn ông có cùng nói lên một điều không?

Dĩ nhiên, cả hai hàng chữ đều cho người ta biết cậu bé bị mù. Nhưng hàng chữ thứ nhất chỉ nói rằng đứa bé bị mù, vậy thôi. Nhưng hàng chữ thứ hai nói với mọi người rằng họ thật là may mắn bởi vì họ không bị mù. Bây giờ quý vị có còn ngạc nhiên vì sao hàng chữ thứ hai, do người đàn ông viết, gặt hái nhiều kết quả cho cậu bé mù hay không?

Xem thêm Lòng Can Đảm

Tuesday, August 27, 2013

Lòng can đảm

Lòng can đảm không chỉ người trưởng thành mới có, nó hiện hữu ở ngay những tâm hồn non trẻ. Đó là một đức tính cao quý của con người, và cùng với đức hi sinh là những gì tốt đẹp nhất có thể thấy ở một người.
Quà tặng cuộc sống: Lòng can đảm
Xem thêm các bài về  Qua Tang Cuoc Song 
Một bé gái mắc phải một căn bệnh nguy hiểm và rất hiếm gặp. Cơ hội được cứu sống duy nhất của cô bé là cần được truyền máu của cậu anh trai năm tuổi – cũng mắc phải căn bệnh ấy nhưng diệu kỳ thay, cậu bé lại sống được nhờ cơ thể đã tự sản sinh được một loại kháng thể chống lại căn bệnh đó.
Bác sĩ giải thích điều đó với anh trai của cô bé, và hỏi cậu có sẵn sàng truyền máu để cứu em gái mình hay không. Cậu bé do dự trong giây lát, rồi hít thở thật sâu và nói: “Cháu đồng ý nếu điều đó sẽ giúp em cháu có thể khỏe lại được!”.
Khi đang truyền máu, hai anh em nằm trên hai chiếc giường gần nhau. Cậu bé mỉm cười khi nhìn thấy đôi má em gái mình bắt đầu lấy lại được sắc hồng. Rồi gương mặt cậu anh tái đi và nụ cười tắt dần. Cậu nhìn bác sĩ, giọng run run hỏi: “Cháu sắp chết rồi phải không? Bác sĩ cố gắng cứu sống đứa em gái thân yêu của cháu nhé!”.
Cậu bé ngây thơ ấy đã hiểu nhầm lời vị bác sĩ, cứ ngỡ rằng cậu sẽ phải cho em gái tất cả máu của mình để cứu em.

Xem thêm Trở Về Với Cát Bụi

Trở Về Với Cát Bụi

Ngày xưa có một anh chàng nhà buôn nọ, làm nên sự nghiệp với hai bàn tay trắng, sau khi có gia sản đồ sộ lại vô tình gặp phải hoạn nạn nên đánh mất tất cả, nợ nần chất cao.Quá bế tắc, anh định bụng ra bờ sông tự vẫn.

Quà tặng cuộc sống: hai bàn tay trắng

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 
Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nổi.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử. Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi.
Hãy thử ngẫm nghĩ lại đôi chút, khi bắt đầu tất cả chúng ta đều như nhau, với hai bàn tay trắng ta bước vào đời, nếu có mất hết tất cả cũng chỉ trở về như lúc bắt đầu. Như vậy há không có mất mát gì hay sao. Đó thật sự là một nhận thức quan trọng! Ai nhìn ra được việc này chắc chắn có trí tuệ, không khổ đau
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một nhận thức lớn! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!
Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa.
Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.

Xem thêm Ngư Phủ Và Doanh Nhân

Friday, August 23, 2013

Ngư phủ và doanh nhân

Niềm vui trong cuộc sống này rất nhiều, nhưng không phải niềm vui nào cũng tiêu tốn của cải. Có những niềm vui nho nhỏ, thật bình dị nhưng lại mang đến cho cuộc sống của bạn bình yên. Thay vì phải chăm chú vào những điều người khác cho là quan trọng, hãy cho phép mình được tận hưởng những niềm vui nhỏ nhất.


quà tặng cuộc sống: Ngư phủ và doanh nhân

Xem thêm các bài về  Qua Tang Cuoc Song

Một doanh nhân kinh ngạc khi thấy một ngư phủ nằm sóng soải bên cạnh chiếc tàu đánh cá, phì phà ống píp.

Doanh nhân hỏi:" Tại sao ông không ra khơi đánh cá ?"

- Bởi vì tôi đã đánh đủ cá cho ngày hôm nay rồi !

- Tại sao ông không đánh thêm nửa đi ?

- Đánh thêm để làm gì ?

- "Ông được nhiều tiền hơn. Rồi thì ông có thể trang bị một động cơ cho chiếc tàu của ông để có thể đi ra xa hơn ngoài khơi và đánh được nhiều cá hơn. Nhờ đó ông có thể kiếm thêm tiền mua nhiều lưới ni lông. Vì vậy ông sẽ có nhiều cá và nhiều tiền. Chẳng mấy chốc ông có thể dư tiền để mua hai chiếc tàu... và có thể cả một đoàn tàu đánh cá cũng nên. Rồi ra ông sẽ trở thành một người giàu có như tôi đây."

- khi đó tôi sẽ làm gì nào ?

- Ông có thể thực sự vui hưởng cuộc đời !

- Vậy ông tưởng bây giờ tôi đang làm gì đây?

Xem thêm Món Quà Của Cha

Thursday, August 22, 2013

Món quà của cha

Những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống này, cần phải có một trái tim vô cùng tinh tế để có thể cảm nhận và thấu hiểu những giá trị đó. Dòng đời luôn xô đẩy, nhưng không vì vậy ta lại đánh mất đi những giây phút của mình, hãy luôn quan sát để không bỏ lỡ những điều tốt đẹp trong cuộc sống này.


Quà tặng cuộc sống: Quyển sách của cha

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 

Một chàng trai sắp tốt nghiệp đại học. Đã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó. Ngày tốt nghiệp đến, anh náo nức chờ đợi…Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng. “Con trai, ta rất tự hào về con!”-ánh mắt ông nhìn anh thật trìu mến. 

Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất trang trọng. Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mã vàng. Tức giận, anh ta nói lớn tiếng:” Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi?”. Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà, vứt quyển sách vào góc phòng.

… Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã là một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha. Anh đã không gặp ông kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tín báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc.

Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Đứng trong căn phòng ngày xưa, những ký ức trong anh ùa về…Và bất chợt anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong những tập giấy tờ quan trọng của người cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm. 


Nước mắt lăn dài, anh lần giở từng trang, bỗng có vật gì đó rơi ra…Một chiếc chìa khóa! Kèm theo đó là tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ”đã trả đủ”. 

Xem thêm Hươu Cao Cổ

Wednesday, August 21, 2013

Huơu cao cổ

Có những điểm nào bạn còn chưa hài lòng trên cơ thể mình không ? Bạn có muốn thay đổi một bộ phận nào đó mà bạn cảm thấy nó chưa đẹp với mình. Nếu vậy bạn rất giống với chú huơu cao cổ dưới đây. Hãy cùng Quà tặng cuộc sống xem huơu cao cổ đã làm như thế nào để được hạnh phúc với bản thân mình nhé.


Quà tặng cuộc sống: Hươu cao cổ

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Son

Ở một thảo nguyên nọ có một chú hươu cao cổ nhỏ, dễ thương tên là Gira. Một hôm khi đang nhấm nháp những mầm non trên ngọn cây, cậu thấy một vật gì đó sáng lấp lánh trong tán lá. Tò mò, Gira ngó đầu vào xem, cậu reo lên:

- A! Một viên ngọc! Một viên ngọc!

Gira cầm nó trên tay ngắm nghía, tấm tắc:

- Viên ngọc đẹp thật, tỏa ra ánh sáng xanh trong kỳ diệu. Phải chăng đây là viên Dạ Minh Châu trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ đã kể.

Vừa dứt lời, viên ngọc ánh lên vầng hào quang, và từ sau làn khói trắng mờ mờ hiện ra một cô tiên với bộ váy rực rỡ sắc màu và đôi đũa thần trên tay. Gira trợn tròn mắt kinh ngạc, không giấu được sự vui mừng. Cậu lễ phép:

- Cháu chào cô ạ!

Cô tiên nhìn cậu, nở một nụ cười phúc hậu và dịu dàng hỏi:

- Cháu tên là gì?

- Dạ! Cháu là Gira ạ!

- Gira, cái tên thật dễ thương. Cháu biết không, Gira? Cháu là ân nhân của ta đấy!

- Ân nhân ạ? - Gira ngước nhìn cô tiên với đôi mắt ngây thơ đầy thắc mắc.

- Đúng vậy! Chuyện là thế này: Ta vốn là một vị tiên trên trời, tên ta là Dạ Minh Châu. Một lần ta sơ ý làm vỡ chiếc bình đựng mưa của chị Mùa hạ nên bị biến thành viên ngọc và đày xuống hạ giới. Bà Chúa tiên ra lệnh rằng khi có ai đó cầm ta trên tay và gọi đúng tên “Dạ Minh Châu” thì ta mới được trở về trời. Và cháu chính là người đó. Ta có thể làm gì đền ơn cháu bây giờ?

Gira hồn nhiên đáp:

- Cháu chẳng cần gì đâu ạ! Mẹ cháu dặn là phải giúp đỡ người khác mà!

- Cháu thật là một đứa trẻ ngoan. Nếu vậy thì khi nào cần cháu hãy gọi to “Dạ Minh Châu”, ta sẽ xuất hiện.

Gira cúi đầu chào, khi ngẩng lên cô tiên đã biến đi mất. Cậu lại tiếp tục tung tăng vừa nhảy chân sáo vừa ngắm nhìn những nàng mây điệu đàng rong chơi trên nền trời xanh thẳm.

Đoạn, Gira gặp Nai con và Ngựa vằn đang chơi dựng nhà. Cậu liền nhanh chân chạy tới và vui vẻ nói:

- Các bạn ơi! Cho mình chơi cùng với nào!

- Không được đâu, bọn mình không cho cậu chơi được đâu.

- Sao vậy?

- Vì cái cổ của cậu dài quá sẽ làm đổ nhà của chúng mình mất.

Gira ngậm ngùi bỏ đi, cậu thấy buồn và tủi thân lắm, nước mắt giàn giụa.

Nhưng chợt nhớ ra viên ngọc quý, đôi mắt cậu sáng lên niềm hy vọng. Cậu gọi to:

- Dạ Minh Châu!

Cô tiên hiện ra vẫn với nụ cười hiền hậu nở trên môi, ân cần hỏi:

- Gira, cháu có chuyện gì vậy?

- Các bạn không cho cháu chơi cùng vì cái cổ cháu quá dài. Cháu muốn cổ cháu ngắn lại như cổ bạn Nai, bạn Ngựa. - Gira mếu máo.

- Thôi đừng khóc nữa ta sẽ giúp cháu!

Cô tiên vung đũa thần một cái chỉ trong nháy mắt cổ của Gira đã ngắn lại như cậu mong ước.

*

Gira vui mừng khoe:

- Cái cổ của mình đã ngắn lại rồi! Nhìn này!

Nai con và Ngựa vằn trợn tròn mắt ngạc nhiên:

- Trời ơi! Thật kỳ lạ! Làm sao có thể thế được?

Gira kể đầu đuôi câu chuyện cho các bạn nghe. Ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Mê mải chơi đến tận khi chiều đã buông xuống trên đồng cỏ bao la.

- Đói quá! - Vừa nói Nai con vừa xoa xoa bụng:

- Mình cũng vậy! - Gira tán thành

- Mà cũng muộn rồi chúng mình phải về thôi kẻo bố mẹ mong!

Nói rồi Nai và Ngựa bỏ đi. Chỉ còn một mình, Gira đến bên một cái cây định lót dạ cho đỡ đói trước khi về nhà, nhưng cậu không thể với tới những mầm non trên cao mà những cành thấp thì đầy gai tua tủa. Trong khi bóng tối như đang chực nuốt cả thảo nguyên rộng lớn. Vừa đói vừa mệt, cậu thấy nhớ cái cổ dài của mình. Sợ hãi cậu ôm mặt khóc. Bỗng cô tiên hiện ra vẫn với giọng hiền từ:

- Sao vậy, Gira?

- Cháu đói quá! - Gira bật dậy, gạt nước mắt trả lời.

- Ta biết với chiếc cổ ngắn cháu không thể ăn được những mầm non trên ngọn cây phải không? Cháu ạ, chiếc cổ dài này là món quà quý giá mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho cháu, cháu hãy biết quý trọng nó!

Cô biến cậu trở lại như trước. Gira vui mừng cảm ơn rối rít:

- Cháu cảm ơn cô! Cháu cảm ơn cô!

Từ đó Gira rất yêu quý cái cổ của mình và luôn thấy hãnh diện vì nó!

Xem thêm Lâu Đài Cát

Tuesday, August 20, 2013

Lâu đài cát

Bản thân tôi cũng là một người hay mơ mộng, nhưng thực tế, đi xây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Tôi luôn cố gắng trong những công việc được giao, nhưng đôi khi vấp ngã, tôi rất khó khăn để đứng lên. Mỗi lần như vậy, Quà tặng cuộc sống là nơi tôi tìm đến với những câu chuyện bổ ích, giúp tôi lấy lại động lực làm việc.

Quà tặng cuộc sống: Lâu đài cát

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 

Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. Một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích.

Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. Một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc, trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có tiền lương, có lợi nhuận, và công ty cũng là một toà lâu đài mơ ước trong đó ông ấy là một vị vua điều hành tất cả.

Quà tặng cuộc sống cảm thấy hai người cùng đang xây dựng những lâu đài của mình. Họ có rất nhiều điểm giống nhau: đạt được những kết quả mà đối với họ là tốt đẹp từ những cố gắng rât nhỏ. Họ đều say mê và kiên trì. Đối với mỗi người, tòa lâu đài mình đang xây dựng đều có ý nghĩa thật đặc biệt và rất quan trọng.

Tuy nhiên, khi thủy triều lên, cậu bé không hề ngạc nhiên hay lo sợ gì cả. Cậu nhảy lên trên những ngọn sóng, vỗ tay reo mừng và cười toe toét khi thấy những con sóng cuốn toà lâu đài vào biển cả. Cậu bé hoàn toàn bình thản. Cậu cầm xẻng và xô ra về vì biết rằng thủy triều đã cuốn cát ra biển, và rằng sáng mai cậu sẽ lại xây được một ngôi nhà mới đẹp hơn.

Nhưng những người lớn thường không như vậy. Khi những khó khăn đến, họ coi đó là một điều thật tệ hại chứ không bình thường như thủy triều những lúc hoàng hôn. Quà tặng cuộc sống nhận ra họ thường chán nản đến mức không nghĩ rằng vào sáng hôm sau thủy triều sẽ rút và chúng ta lại có thể bắt đầu xây một cái gì đó khác đẹp hơn, tốt hơn. Có lẽ đó là một trong những điều mà chính người lớn lại phải học từ trẻ em.

Xem thêm Những Mơ Ước Viển Vông

Những mơ ước viển vông

Ngày còn bé tôi thường ước mơ sẽ được ngắm nhìn thành phố nơi tôi sinh ra từ trên không, tôi ước mơ vươn tới những đám mây xanh đủ hình thù mà một trí tưởng tượng trẻ thơ có thể nghĩ ra. Khi dần lớn lên với những va đập của cuộc sống, tôi chỉ ước mơ có một căn nhà và cuộc sống bình dị, phải chăng khi càng lớn con người ta càng đánh mất đi những ước mơ của mình hay chí ít họ nghĩ rằng đó là những ước mơ không thể thực hiện được.


Quà tặng cuộc sống: ước mơ

Xem thêm các bài về Qua Tang Cuoc Song 

Theo Webb Garrison trong cuốn sách “Tại sao bạn nói như thế” (Rutledge Hill Press), thì trong tiếng Anh, cụm từ “pipe dream” (nghĩa đen là “giấc mơ ống điếu”, nghĩa hay được sử dụng là “mơ ước viển vông”) có nguồn gốc từ thế kỷ 19. Hồi đó, thuốc phiện từ châu Á được du nhập vào châu Âu và được sử dụng rộng rãi bởi nhiều nhóm tác giả nhất định tại Anh. Thuốc phiện được hút bằng một cái ống điếu, và một khi bị say thuốc, thì người ta bắt đầu có ảo giác, và ảo giác đó được gọi là “những giấc mơ ống điếu”. Dần dần, cụm từ này được dùng rộng rãi hơn và mọi ý tưởng thiếu thực tế đều có thể được gọi là “pipe dream”, hay mơ ước viển vông.

Nhưng không phải bất kỳ ý tưởng nào tưởng như bất khả thi đều chỉ là những mơ ước viền vông. Một minh chứng rất rõ ràng là mơ ước mà triệu phú Eugene Lang đem tới cho những học sinh trung học ở một vùng nghèo khó, nơi ông đã lớn lên. Đứng trước khoảng 60 học sinh lớp 8 ở South Bronx, Lang gạt sang bên bài diễn thuyết mà ông đã chuẩn bị trước. Những đôi mắt trống rỗng của học sinh đang có mặt cho ông biết rằng họ không có hứng thú nghe một bài nói chuyện đầy cảm hứng nào cả. Cả vùng này đã trở thành một chiến trường của nghèo đói, ma túy và những băng nhóm tội phạm, và cũng là cái nôi của tuyệt vọng. Khoảng 80% số học sinh ngồi đây sẽ không học hết bậc trung học. Rất ít em sẽ rời khỏi vùng này. Càng ít em có khả năng thoát khỏi đói nghèo. Đó là lý do Lang quẳng bài thuyết trình trên giấy của ông sang một bên. Những học sinh này không cần một bài diễn thuyết. Họ cần một ước mơ.

Thế rồi, những lời nói mà Eugene Lang thốt ra khiến chính ông cũng phải ngạc nhiên. “Nếu các em tốt nghiệp trung học” – Ông nói với nhóm học sinh – “Tôi sẽ đưa các em đến trường Đại học”. Đưa các em đến trường Đại học!

Trong suốt 4 năm sau đó, Lang phối hợp cùng trường học và giữ cho ước mơ đó luôn “sống”, luôn được nhắc lại. Và kết quả có thể nói là một hiện tượng: 58 trong tổng số 60 học sinh từng nghe Lang nói chuyện đã tốt nghiệp trung học! Giữ đúng lời hứa, ông gửi họ tới các trường Đại học và đóng tiền học phí cho họ. “Ông ấy cho chúng tôi hy vọng” – Một học sinh nói, rõ ràng là tiếng nói đại diện của số đông. Một học sinh khác, về sau gặp Lang, đã nói: “Ông Lang, bọn cháu đã làm được điều bất khả thi”.

Không phải mọi ý tưởng dường như thiếu thực tế đều chỉ là một mơ ước viển vông. Khi ước mơ đẹp đẽ đó được kết hợp với sự chăm chỉ, kiên trì và những hy vọng lớn lao, thì điều bất khả thi cũng nằm trong tầm với. Bởi khi bạn đủ tin tưởng vào ước mơ kỳ diệu đó, thì hầu như bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.


Xem thêm Hà Nội

Sunday, August 18, 2013

Quà tặng cuộc sống: Hà Nội

Hà Nội trong tôi là một bức tranh muôn màu, ví như tôi luôn tưởng tượng như mình đang rong ruổi trên 36 phố phường của thủ đô thân quen. Đã bao năm rồi tôi chưa được về lại với mảnh đất đó, nơi chất chứa bao nhiêu tâm tình từ thuở bé. Bao năm qua đi nhưng hình ảnh Hà Nội sẽ luôn in sâu trong trái tim của người con xa quê. - Quà tặng cuộc sống

Quà tặng cuộc sống: Hà Nội

Xem thêm bài viết về Quà Tặng Cuộc Sống

Ai đó nói rằng, Hà Nội bé tí tẹo, nhưng dù có đi mỏi chân cũng không thể qua hết các con phố, ăn hết những món ngon và nếm hết những vị nhàn nhạt nhưng sâu lắng.


Phố cổ Hà Nội - nơi mà từng chút rêu phong lặng lẽ nằm lại ở những ngách nhỏ nắng không rọi tới, nơi hàng ngày vẫn chật ních những người xe qua lại mà không lưu lại chút nào dấu chân của khách bộ hành. Người Hà Nội vẫn tự hào về những con phố nao nao nỗi nhớ ấy, như một chút dư vị được chắt lọc, còn lắng lại của một thành phố đã bắt đầu vươn mình thay đổi quá nhanh.
 
Hà Nội, phố cổ, phải thật sự dùng cả trái tim để cảm nhận, mới thấy được vì sao người ta rung động rồi, thì không cách nào dứt áo đi được. Phố cổ vào ngày không nắng thật tuyệt vời. Du khách khắp nơi đổ về những dãy phố, đi thong dong và không thể không tạt vào các cửa hàng, các phòng tranh vô cùng ấn tượng với nhiều phong cách khác nhau.
Nhưng lẽ dĩ nhiên, phố cổ Hà Nội vẫn mang một nét rất riêng biệt của người Việt Nam, không thể hòa tan với bất kì nét đẹp của một nước nào khác trên thế giới.
Là con phố Hàng Gai nhộn nhịp, là con phố Hàng Hòm yên bình êm ả, là phố Hàng Mã đủ màu sắc hình hài, là Hàng Bạc, Hàng Buồm nghiêng mình trước dòng chảy của thời gian… Là ánh nắng vàng sóng sánh bên song cửa sổ, là nét trầm mặc cổ kính của những mái ngói cổ trên phố Hàng Bông, Hàng Đào, là hương hoa sữa ngào ngạt đầu phố đêm đêm, là nét duyên thầm dịu dàng của người con gái Hà Nội trong tà áo dài Việt trước tháp Rùa nghiêng soi bóng cầu Thê Húc.
Người ta yêu Hà Nội, yêu hoài không chán, cũng có lẽ vì những con phố nghìn năm tuổi, lúc thì mang hình hài của một cô thiếu nữ, lúc thì sóng sánh lẫn trầm tư của một người con gái trưởng thành, còn lúc thì lại như bà lão đã bắt đầu chậm chạp tay chân.
Bạn có thể đạp xe chạy dọc khắp các con phố buổi sáng vẫn còn ngai ngái vị sương mai rồi tự thưởng cho mình một bát bún bò Huế ở Hàng Điếu hay Hàng Than. Khu phố cổ Hà Nội, thường được gọi là “Hà Nội 36 phố phường”, là một quần thể kiến trúc độc đáo với những nét văn hóa ẩm thực độc đáo. Ẩm thực phố cổ Hà Nội là sự hòa hợp phong phú giữa các món ăn truyền thống Âu – Á, giữa phong cách sang trọng và phong cách bình dân “vỉa hè”...
Là bát bún thang đẹp mê hồn mị vị giác, là chiếc xe tào phớ vẫn loong koong trong ngách nhỏ đầu thu, là tiếng rao bánh khúc vẫn cất lên đều đặn mỗi đêm đông lạnh buốt, là bát phở nóng bốc hơi nghi ngút mỗi sáng tinh sương. Chẳng cần phải đi đâu xa, chỉ cần quanh quẩn ở các ngóc ngách phố cổ, là có thể tha hồ mà khám phá ẩm thực, vị giác của người Hà Nội khó tính, cũng chính vì lẽ ấy. Hà Nội mùa nào thức nấy, chẳng lúc nào thiếu những món đồ ăn vặt vãnh nghe tên thì đơn giản là vậy, nhưng đã một lần ăn thì chẳng thể nào quên.
Những gánh quà vặt trên những thúng hàng rong đã trở thành nét đẹp bình dị của Hà Nội, để hiểu được trong cái khuôn hình đơn sơ ấy chắt chiu toàn bộ những gì tinh túy và thanh khiết nhất của Hà Nội, nằm trong lòng phố cổ. Phố cổ chật, nhưng vẫn đủ bao dung rất nhiều người. Phố cổ hẹp, nhưng cũng đủ để gìn giữ thay Hà Nội cái chất nền không thể mất đi ấy.
Những con phố nhỏ hẹp, chật ních, lối đi chỉ vừa đúng cho một người chậm rãi lách vào, thế mà lại ẩn giấu những quán café hanh hao vị xưa cũ, nhấm nháp chút phong vị cổ kính cũng có thể khiến người ta hài lòng tựa lưng, tìm về hình ảnh Hà Nội từ những cuốn phim đã ố vàng vị thời gian. Người Hà Nội vẫn nói, đến Hà Nội là phải thưởng thức vị café phố cổ, vị café không nồng, nhưng chính không gian phố cổ sẽ khiến mọi người chật nêm xúc cảm.
Ai đó nói rằng, Hà Nội bé tí tẹo, nhưng dù có đi mỏi chân cũng không thể qua hết những con phố, ăn hết những món ngon, và nếm hết những vị nhàn nhạt nhưng sâu lắng.
Hơi thở của người Hà Nội, chính là hơi thở của những bước chân vang lên trong từng con ngách nhỏ, là tiếng những bản nhạc không lời lặng lẽ phát ra từ một căn gác nào đó đâu đây. Là những ngày gió heo may se sắt ngày chuyển mùa, tự dưng vì một tiếng xuýt xoa nhè nhẹ mà cảm thấy trầm mặc. 
Người ta vẫn nói, nhắc đến Hà Nội là phải nhắc đến phố cổ, bởi vì âu cũng là quy luật, trước khi yêu một cô gái, bạn phải yêu tâm hồn của cô ấy trước. Mà phố cổ thì là linh hồn của Hà Nội.
Mọi người vẫn nhộn nhạo sống, phố cổ vẫn lặng im, như nhịp điệu của lối sống hiện đại không thể làm ảnh hưởng đến, như tiếng xe cộ và những âm thanh sinh hoạt ồn ào khác không thể chạm đến tận cùng những ngõ hẻm sâu nhất trong phố cổ.
Người dân phố cổ, có thể sống trong những căn nhà chật chội, và ba thế hệ chung nhau những sinh hoạt ngày thường. Vẫn quen lối sống chậm rãi, vẫn quen thanh tao cái chất của Hà Nội. Là vài ba bông hoa mua từ gánh xe thồ sáng sớm, là chiếc làn vẫn theo tay các bà, các cô đi chợ. Hà Nội yên bình, nhưng cái nét yên bình chỉ có thể là vẻ yên bình trải dọc theo các con phố cổ, còn ra khỏi phố cổ, Hà Nội sẽ lại chóng mặt với những guồng quay của tiến trình phát triển vì quá nhanh nên sẽ tồn tại cả đớn đau.
Nhưng phố cổ thì vẫn vậy, trầm mặc đến nỗi chẳng gì có thể xâm phạm và phá đi cái vẻ cổ xưa đóng rễ ấy. Qua biết bao nhiêu thế hệ, vẫn kiên trì với cái nét già cỗi ấy, mà không có ý định ra đi. Đơn giản vì, những trầm mặc mông lung đã trở thành điều tuyệt diệu của cuộc sống này. Đến độ, có nhộn nhịp và tấp nập, vẫn cảm thấy yên bình, có xô bồ và nhốn nháo, nhưng lại là điểm tựa vững chắc. Tựa như ngả lòng vào những ấm áp đã ủ kỹ nghìn năm.

Cho tôi yêu thêm những con phố nghìn năm tuổi này, thêm một chút, một chút nữa thôi. Để gió mang hương hoa đọng lại, để nghe nốt bản dương cầm còn dang dở, để người nhớ người trong xao xuyến ưu tư.

Xem thêm Qua Tang Cuoc Song - Hạc Giấy

Friday, August 16, 2013

Hạc giấy

Vì trái đất tròn, những người yêu nhau sẽ quay lại với nhau dù bao khó khăn cách trở. Quà tặng vật chất thì nhanh chóng phai tàn còn những kỷ vật tinh thần sẽ luôn tồn tại với thời gian. Những năm tháng trôi qua sẽ không thể nào xóa đi những ký ức trong kỷ vật đó.


Hạc giấy

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. 

Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ. 

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng 1 công ty riêng, đã có thể ngồi trong 1 chiếc xe hơi sang trọng. 

Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đãlàm được điều đó. Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng,đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. 

Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc nầy anh mới biết 1sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ungthư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng 1 ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anhsẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để 1 ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng 1 lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Xem thêm Lối Mòn Tư Duy

Thursday, August 15, 2013

Quà tặng cuộc sống: Lối mòn tư duy

Chúng ta thường vẫn hay chọn cho mình những lựa chọn quen thuộc như con đường đi đến chỗ làm hằng ngày, quán ăn trưa, quán cà phê, v..v.. Những điều đó nói lên một lối mòn trong suy nghĩ, ảnh hưởng đến hành động của ta. Quà tặng cuộc sống những ngày qua đã gặp những câu chuyện thương tâm về những thanh niên, vì không đậu đại học đã tự tước mất sinh mạng cha mẹ trao cho mình. Ở đó chúng ta cũng thấy được lối mòn "phải vào đại học mới có tương lai" đã ăn sâu vào tâm thức như thế nào.

Quà tặng cuộc sống: Lối mòn tư duy
Tư duy sáng tạo

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Tôi có quen một cô bạn, khi tôi hỏi “Nếu em làm cho anh, em thích anh trả 1 tháng 1000 đồng cộng với các khoản thưởng (từ % Doanh thu và giá cổ phiếu trên thị trường) hay trả 3- 5 triệu đồng/tháng và không kèm thêm gì khác. Cô ấy đã nhận phương án hai, có lẽ cũng sẽ rất đông người trong các bạn chọn như thế. Bởi hình như đây là một thói quen, phần lớn mọi người ngại với những gì mới mẻ, ngại và chạm, ngại bứt phá và càng chằng dám chinh phục, dám khám phá…Hay chúng ta chịu sự tác động của một nền giáo dục như vậy?

Ngay từ ghế nhà trường ta đã quen với việc thầy luôn đúng còn chúng ta chỉ nghe và ghi, Thầy nói phải học cái này vì nó cần còn ta chẳng biết ta cần cái gì? Hay tại môi trường gia đình bao đời nay khiến ta trở nên an phận như vậy, từ nhỏ ta sống trong sự đùm bọc, yêu thương của ba mẹ, ba mẹ luôn bảo vệ ta không muốn ta gặp trắc trở khó khăn vì thế ba mẹ chọn luôn trường, chọn luôn nghề và có thể chọn luôn vợ/chồng cho ta rồi quyết định ta phải sinh con trai hay gái, tên nó là gì! Cuối cùng ta cũng không biết ta muốn cái gì.
Chúng ta chẳng phải đã, đang chứng kiến có rất nhiều CEO tiếng tăm nhận lương chỉ 1USD/năm đó sao ( như CEO Steve Jobs của Apple, CEO Rick Wagoner của GM, CEO Liddy của AIG, CEO Howard Schultz của Hãng cà phê Starbucks…). Vậy bạn nghĩ xem chúng ta đang thông minh? Hay những người vừa nêu thật dại dột…?
Nhưng trong bài này, tôi không muốn đề cập đến sự thông minh hay ai thông minh hơn ai, ai dại hơn ai. Điều ấy tôi không đủ phẩm chất để đánh giá (vì tôi không thông minh)! Điều tôi muốn nói là tôi và chúng ta đang tự đánh mất đi những cơ hội bằng sự bảo thủ, sự cố chấp, bằng những quan niệm cũ kỹ từ rất xa xưa để lại! Chúng ta đang tự cản bước của chúng ta bằng sự do dự hay một tâm lý “liệu có làm đựơc không? Có thành công không?”.

Chúng ta đang tự bóp nghẹt giấc mơ của mình bằng tâm lý an phận, bằng tâm lý ngại va chạm, dĩ hòa vi quý. Chúng ta sợ khám phá, sợ đổi thay vì ta sợ mất đi cái hiện tại. Không thể liều lĩnh một cách mù quáng, nhưng mạo hiểm để tìm kiếm một thành công chắc chắn luôn là điều đáng làm, cần làm. Ở đâu đó, chúng ta vẫn thấy trưng bày những ý tưởng sáng tạo, những công trình nghiên cứu…

Nhưng chờ mãi chỉ có một vài thứ được ra đời, còn phần lớn người ta vẫn “ngại” mang ra thử nghiệm vì người ta sợ cả phải chịu trách nhiệm nữa. Ít nhất tôi có 10 năm để nhận biết một cách đầy đủ và toàn diện về cuộc sống (trước đó bé quá không tính) nhưng hình như những gì mới mẻ, nhưng gì mang tính cách mạng mà tôi chứng kiến đều không mang tên made in VietNam!? Phải chăng, điều này bắt nguồn từ sự ngại thay đổi, ngại thử nghiệm của chúng ta?
Vậy sao không một lần thử làm những gì mới mẻ bạn chưa từng làm, sao không một lần khám phá một điều bạn còn nghi hoặc, sao không một lần chinh phục đỉnh cao bạn từng mong, sao không một lần làm điều bạn thích? Sao không một lần Think out of box! Cuối cùng…Sao không sống là chính bạn?

Xem thêm Không Bỏ Cuộc

Wednesday, August 14, 2013

Quà tặng cuộc sống: Không bỏ cuộc

Không bao giờ bỏ cuộc - đó là những gì Quà tặng cuộc sống muốn nói với bạn. Hãy dũng cảm đi đến đích cuối cùng, hãy luôn hoàn thành những gì mình đã bắt đầu. Chiến thắng bản thân là chiến thắng có ý nghĩa hơn tất cả. Xin chúc các bạn thành công.

Quà tặng cuộc sống: Không bỏ cuộc
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Có một người thanh niên đến xin làm tại một xí nghiệp đồ điện. Anh ta đến bộ phận nhân sự của xí nghiệp và xin người phụ trách giao cho mình một công việc thấp kém nhất.
Người phụ trách thấy anh ta bẩn thỉu, vừa gầy lại vừa bé, cho rằng anh ta không thích hợp với công việc ở đây bèn nói: “Tạm thời chúng tôi không thiếu người, một tháng nữa anh quay lại xem sao.
Không nhận ra đây là một sự từ chối, một tháng sau, anh thanh niên quay lại xí nghiệp. Người phụ trách lại thoái thác và hẹn mấy ngày sau sẽ nói chuyện với anh. Mấy ngày sau, anh ta lại đến. Lần này người phụ trách nói: “Trông anh bẩn thế này thì không thể làm ở xí nghiệp tôi được”.
Người thanh niên về nhà vay một ít tiền mua một bộ quần áo, ăn mặc chỉnh tề và đến gặp người phụ trách. Người phụ trách lại nói với anh: “Hiểu biết về điện của anh còn quá ít, chúng tôi không thể nhận anh”. Hai tháng sau, anh ta lại đến và nói rằng: “Tôi đã học được không ít về điện, ông hãy xem nếu còn chỗ nào thiếu sót, tôi sẽ bổ sung sau”.
Trưởng phòng nhân sự nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Tôi đã làm công việc này mấy chục năm nay nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một người xin việc như anh. Tôi thật khâm phục sự kiên trì và nhẫn nại của anh”.
Cảm động trước lòng kiên trì của người thanh niên, trưởng phòng nhân sự cuối cùng đã nhận anh vào làm việc.
Nhờ nỗ lực học hỏi, người thanh niên sau này đã trở thành một nhân vật tiếng tăm trong nghành đồ điện ở Nhật.

Xem thêm Chân Thành

Tuesday, August 13, 2013

Quà tặng cuộc sống: Chân thành

Không phải cứ tỏ ra khôn ngoan, nói những lời bác học hay làm những việc khó khăn thì được cho là khôn ngoan. Người khôn ngoan rất dễ thành công, nhưng vượt lên trên cả sự khôn ngoan đó là lòng chân thành, một vũ khí chinh phục lòng tất cả mọi người.

Quà tặng cuộc sống: Chân thành
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song 

Người khôn ngoan thường làm đẹp lòng người khác và dễ đạt những thành công, nên hầu hết mọi người đều mong mình trở thành một người sớm khôn ngoan. Để nhanh chóng có được điều ấy, một số bạn trẻ đã tìm cách làm đẹp lòng người khác bằng mọi cách, kể cả sự dối trá và lối sống hai mặt...
Thế nhưng một bậc hiền triết lại cho rằng "Sự khôn ngoan cao cấp, đó là sự chân thành"
Đơn giản bởi lẽ, sự chân thành bao giờ cũng là điều được ưa chuộng nhất trong cuộc sống. Người ta cho rằng một sự thật xấu xí còn hơn một điều dối trá tốt đẹp. Người có lối sống chân thành bao giờ cũng tạo một sức hấp dẫn với người khác, bởi bản chất con người là luôn hướng về sự thật, về chân lý.
Người chân thành luôn tạo ra sự tin cậy quanh họ, là chỗ dựa tinh thần ấm áp của bạn bè, người thân. Sống bên họ ta cảm thấy yên ổn, thanh thản vì không phải dò xét, dè dặt, hoài nghi, sợ bị trở mặt hay phải khám phá ra những sự thật phũ phàng, đen tối.
Sự chân thành được thể hiện không chỉ trong lời nói mà nó phải được bắt rễ sâu xa từ trong một tấm lòng thành, với tình cảm thực sự thì mới có sức thuyết phục.
Hành xử trong sự chân thành, sẽ cho bạn sự tự tin, sức lôi cuốn và sự vững mạnh... Hãy thành thật với người khác và với chính mình. Muốn thế hãy đánh giá đúng bản thân, đừng tự huyễn hoặc mình và cũng đừng huyễn hoặc người khác.
Nhưng tất cả sự chân thành phải được thể hiện trong sự tế nhị, đôn hậu và có văn hóa, nếu không nó cũng dễ trở thành thô thiển khó chấp nhận. Hãy phân biệt sự khôn ngoan thực sự với sự tinh khôn hoặc khôn ranh, đó là kẻ chỉ ''khôn" để cầu lợi.
Nếu được sống giữa một cộng đồng của những người chân thành thì đó là lúc cuộc sống đang tiến dần đến một thiên đường nơi trần thế.

Xem thêm Ứng Biến

Friday, August 9, 2013

Quà tặng cuộc sống: Ứng biến

Trước những tình huống nan giải, éo le, cần phải có một khả năng ứng biến tuyệt vời để có thể vẹn toàn đôi đường. Quà tặng cuộc sống hi vọng câu chuyện dưới đây sẽ đưa ra những gợi ý hữu ích cho các bạn.

Quà tặng cuộc sống: Roosevelt

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Trước khi trúng cử Tổng thống Mĩ, Franklin Roosevelt đã từng giữ một chức vụ quan trọng trong lực lượng hải quân Mỹ. Một hôm, một người bạn hỏi ông về kế hoạch xây dựng căn cứ tàu ngầm hạt nhân tại một hòn đảo nhỏ trên biển. Franklin Roosevelt bèn nhìn bốn phía, sau đó hỏi nhỏ người bạn: “Anh có thể giữ bí mật không?” 

Người bạn trả lời: “Đương nhiên là có thể. ”“Tôi cũng vậy”, Franklin mỉm cười nhìn người bạn. 

Đối diện với câu hỏi tò mò của người bạn, nếu không trả lời sẽ ảnh hưởng đến tình bạn bè, còn nếu trả lời thì vi phạm kỷ luật quân đội. Làm thế nào bây giờ? Ngài Franklin Roosevelt nhanh trí, hài hước đã khôn khéo chuyển vấn đề khiến vừa không làm phật lòng bạn, vừa không vi phạm kỷ luật quân đội, đúng là một mũi tên trúng hai đích. 

Lại có một lần, vào năm 1945, khi Franklin Roosevelt đảm nhiệm chức Tổng thống nhiệm kỳ thứ tư liên tiếp, một phóng viên đến phỏng vấn, Franklin bày tỏ cảm tưởng về bốn lần liên liếp đảm nhận cương vị Tổng thống. Franklin không trả lời ngay mà mời vị phóng viên nọ ăn một miếng bánh quy. Người phóng viên nọ cảm thấy ngạc nhiên nhưng rất vui vẻ ăn một miếng. Tiếp đó, Tổng thống lại mỉm cười mời anh ta ăn tiếp một miếng nữa. Anh ta cảm thấy khó có thể từ chối được thịnh tình của Tổng thống nên tiếp tục ăn. Khi anh ta vừa ăn xong, đang định tiến hành phỏng vấn, không ngờ Tổng thống lại mời anh ta ăn tiếp miếng thứ ba. Anh ta tuy trong bụng không muốn ăn nhưng vẫn miễn cưỡng ăn. 

Tuy vậy, Franklin vẫn mời anh ta ăn thêm một miếng nữa. Anh nhà báo này vội vàng giải thích rằng anh ta không thể ăn thêm được nữa ... 

Lúc đó, Franklin mới mỉm cười và nói với anh nhà báo: “Bây giờ, anh không muốn hỏi tôi về bốn lần liên tiếp nhậm chức nữa à, bởi vì như anh thấy rồi đấy!”

Thực ra, Franklin không muốn nói thẳng với anh nhà báo cảm tưởng của mình về bốn lần liên tiếp giữ chức Tổng thống. Nếu nói rất vui để mọi người khỏi nghi ngờ thì có nghĩa là ông rất đam mê quyền lực chính trị, nếu nói là không vui thì mọi người cho rằng đó là những lời nói không thật, là ngụy biện, giả tạo, chỉ gây phản cảm cho mọi người. Duy chỉ còn cách nói lái đi nhưng có điều nói lái lại có chút đặc biệt: mời nhà báo ăn bánh, song vẫn nói nên cảm tưởng của ông về bốn lần liên tiếp làm Tổng thống: lần đầu tiên nhậm chức thì rất vui, lần thứ hai cảm thấy rất vinh dự, lần thứ ba cảm thấy khó có thể từ chối, lần thứ tư lại thấy miễn cưỡng. Cách trả lời này của ông tuy khác so với cách trả lời anh bạn thăm dò tin tức hải quân ở trên nhưng có tác dụng kỳ diệu.

Cách chuyển đổi này trước khi chuyển sang vấn đề mới vòng vo một hồi, nói những lời có tính dẫn dắt, sau đó mới chuyển vấn đề, nhẹ nhàng đối đáp lại. Nó tạo cho người ta cảm giác chuyển ngoặt nhẹ nhàng kín đáo, ý vị sâu xa, thể hiện phong cách biểu đạt “giấu dao trong áo”. 

Vận dụng ngôn ngữ khéo léo chính là một trong những biện pháp tốt nhất để giải quyết những mối quan hệ phức tạp, khó có thể tránh khỏi những sự việc không vui xảy ra với bản thân. Cổ nhân có câu. “Một lời nói đáng giá ngàn vàng, có thể sai khiến được cả một đạo quân.” Người có tài ăn nói thường biết dùng “ba tấc lưỡi” của mình để ứng đối một cách linh hoạt, tìm ra những kẽ hở để biện luận, từ đó có thể thoát khỏi tình thế khó xử mà vẫn giữ được thể diện. Điều này cũng thể hiện sự nhanh trí trước tình huống bất ngờ và khả năng vận dụng ngôn ngữ của mỗi người.

Xem thêm Tình Người

Quà tặng cuộc sống: Tình người

Cuộc sống còn rất nhiều người có hoàn cảnh đáng thương, hãy dành một chút sự quan tâm của mình đến xã hội. Vì tất cả chúng ta đều là con người, hãy hành động vì một thế giới tốt đẹp và tình người hơn.

Quà tặng cuộc sống: Mưa

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song 

Mưa.
Đã mấy hôm nay cứ mưa rồi mưa mãi. Chẳng ai ưa cái khí trời ẩm ướt, dai dẳng, thấm hơi lạnh và ám hơi nước này.

Cả đất, cả trời bị màn mưa mỏng tang như khói sương mù bó chặt lấy. U ám, tẻ nhạt và bạc phếch. Cái thời tiết ấy dễ làm con người ta quên đi nhiều thứ hoặc 1 vài thứ, hữu hình hoặc vô hình.
...

Chợ, đông người và tấp nập. Ồn ào, xô bồ, cạnh tranh và bon chen.

Góc chợ, 1 ông già mù ngồi bó gối. Đôi mắt đục hướng ra xa xăm vô hướg. Trc mặt ông là cái nón lá đã rách tả tơi, ẩm ướt nước mưa. Ông có lẽ đã ngồi đó lâu lắm. Khuôn mặt khắc khổ không lấp đi vẻ nhân từ. Những nếp nhăn của tuổi già xô đẩy nhau như cho người ta thấy ông đã từng qua đủ những sóng gió thời ông trai trẻ. Lớp áo mỏng phía ngoài thấm nước mưa phùn đã chuyển từ nâu bạc sang màu đậm. Mưa lạnh. Ông khẽ run.

Chợ đông người. Người ta vẫn lướt qua vội vã.

Có 1 cô gái trẻ vẻ sang trọng, thời trang, ngồi trên xe máy dừng ngay trc mặt ông cụ mua hàng ngay gần đấy. Liếc ông 1 cái, lẩm bẩm "Ngày nào đi chợ cũng thấy ngồi. Có tay có chân chứ có què quặt đâu mà phải sờ lần ăn xin như thế? " mua xong, chủ với xe rồ ga đi, vài vệt nước từ chiếc xe bắn ra đập vào nón của ông kêu đánh "Tách..."

Ông khẽ đưa đôi mắt đục mờ theo hướng xe cô gái. Ông nghe thấy cô gái nói !

Chợ bắt đầu vãn người. Mấy người phụ nữ đi bán mớ rau, con cá hết hàng sớm ngang qua chỗ ông đều không ngại lấy trong túi ra dăm ba nghìn lẻ, bỏ vào nón ướt. Ông không quên gật đầu nói tiếng cám ơn khẽ khẽ cho những người tốt bụng. Người mù, họ có thính giác tuyệt vời như thế đấy.

Chợt, 1 cậu thanh niên ngang qua. Đã đi lướt rồi nhưng cậu lại quay trở lại, móc trog túi tờ 2 nghìn lẻ đã cũ nhàu, vo viên ném bịch vào giữa nón. Ông cụ khẽ lắng tai nghe. Như mọi lần ông nói "Cám ơn đã thương tình."

Có 2 mẹ con đi chợ về ngang qua. Đứa bé đội cái mũ màu hồng nhỏ nhỏ, nắm tay mẹ bước từng bước chậm vì sợ trơn, trên tay nó giữ khư khư cái bánh mì được bọc trong mấy lần giấy bóng.

Dừng lại trước mặt ông già mù, đứa bé kéo tay mẹ nó nói khẽ gì đó. Mẹ nó cười, đưa cho nó tờ 5nghìn trog ví. Nó đi tới cái nón của ông, lấy 2 tay đặt cẩn thận tờ tiền vào trong nón, khôg quên kéo mấy đồng lẻ người ta vất vô ý gần bay ra phía ngoài vào.

"Cháu gửi ông a."

"Ông xin..." Ôg khẽ nói run run, đôi bàn tay đưa ra chạm vào vành nón đã rách nát.

Đứa trẻ quay lại, đi ra chỗ mẹ nó đứng. Nhưng bất chợt nó quay lại chỗ ông già mù. Nó khẽ đặt cái bánh mì vào tay ông rồi cười hồn nhiên.

"Cháu nhường ông nhé. Ông ăn luôn không nguội mất."

Ông già cầm cái bánh mì của đứa trẻ, đôi mắt đục chợt ngân ngấn nước. Mẹ đứa bé đứng ngoài mỉm cười, vẫy tay gọi nó chào ông rồi trở về nhà.

Mưa nặng hạt thêm, ông già cầm chiếc bánh mì nóng trên tay mặc cho những hạt nước rơi vào chiếc nón ngay phía trước.

Ai nói rằng trẻ con không biết nghĩ sâu như người đã lớn. Chắc phải sâu sắc hơn.

Ai bảo thời kinh tế thị trường tình người với người rớt giá.

Còn nhiều người tình nghĩa đáng để ta thương, đáng để ta yêu, đáng để ta chia sẻ.

Sao không sống chậm hơn tí chút và suy nghĩ yêu mọi người xung quanh hơn ?

Xem thêm Chờ Đợi