qua tang cuoc song khong bo cuoc qua tang cuoc song chan thanh qua tang cuoc song cho doi qua tang cuoc song 5 phut
1 2 3 4

My Menu

Friday, August 2, 2013

Nhìn xuống và nhìn lên


Có lúc nào đó bạn nhìn và ganh tị với chiếc xe tay ga mới cáu của bạn mình, có khi nào bạn thèm muốn cuộc sống vương giả, đầy đủ mọi thứ và rồi tự trách cuộc đời mình, hay than vãn về nó. Nếu vậy bạn hãy dừng lại, nhìn ngắm thật kỹ cuộc đời này, và thử ngẫm lại cuộc đời bạn có đáng được mong ước như bạn đang mong ước cuộc sống của người khác không ?

Xem thêm Qua Tang Cuoc Song 
Gia đình bạn hay chính bạn nghèo ư?
Có thể bạn không giàu, nhưng bạn có một gia đình hạnh phúc…
Bạn có một gia đình đáng ghét, cha và mẹ bạn luôn cãi nhau ư?
Có thể gia đình bạn không hạnh phúc, nhưng ít ra bạn vẫn còn đầy đủ cha mẹ…
Bạn thật đáng thương vì bạn mất cha hay mẹ ư?
Có thể bạn thiếu một trong hai người, nhưng ít ra bạn còn một mái nhà ấm áp…
Quà tặng cuộc sống: hạnh phúc
Cha mẹ bạn chẳng bao giờ quan tâm đến bạn, họ chỉ biết có làm việc?
Có thể ngôi nhà của bạn lạnh lẽo, nhưng ít ra còn có cơm ăn, áo mặc, được ngồi đây để đọc được những dòng này…
Bạn biết không, chỉ ở đất nước mình thôi, đã có biết bao nhiêu trẻ mồ côi cơ nhỡ, con số ấy, cơ quan nhà nước cũng chưa thể thống kê chính xác được. Hằng ngày những con người bằng tuổi chúng ta phải bán vé số, phải ăn xin, phải ngủ ngoài đường. Và liệu bạn có nghĩ, trong những cơn rét đậm, bao nhiêu trẻ em lang thang ở Hà Nội, và các tỉnh miền Bắc đã chết cóng?
Những lúc bạn giận hờn cha mẹ vì bị la mắng, bạn có biết rằng…”ai đó” ước ao có một lần trong đời được nghe cha mẹ mắng?
Những lúc bạn chê đồ ăn dở, khó ăn… bạn có biết rằng ở đâu đó… có “ai đó” đang nhặt lấy từng mẩu vụn bánh mì ?
Những lúc bạn chê áo này xấu, quần này không hợp thời trang…bạn có biết rằng ở đâu đó…có “một vài người nào đó” đang ngồi gần bên nhau…chỉ để sưởi ấm cho nhau?
Đến lúc này, bạn thấy mình may mắn hay bất hạnh? Có một câu nói, mình không nhớ của ai, nhưng mình luôn luôn nhớ đến nó mỗi lần cảm thấy mình xui xẻo và thất bại: “Hãy nhìn xuống, trước khi bạn nhìn lên”.
Hãy nhìn xuống để thấy bạn hơn rất nhiều người và ngừng than vãn, nhìn lên, để thấy vô số người bạn chưa bằng, để nỗ lực cố gắng. Bạn hãy luôn nhớ rằng, bạn đang sống, và đang may mắn, bạn nhé.

Steve Job : Tình yêu và Mất mát

Đừng gục ngã trước khó khăn, trong mọi nghịch cảnh luôn có một lối thoát, đôi khi ta không đủ sáng suốt để nhìn thấy đó là một lối đi tốt, nhưng hãy cứ tin tưởng vào bản thân và bạn sẽ đạt được điều mình mong muốn.


Quà tặng cuộc sống: Steve Job

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Nếu Apple không sa thải tôi, sẽ chẳng có xưởng phim hoạt hình máy tính Pixar và Toy Story… dù Apple có biến mất thì tình yêu đó vẫn còn. Bị sa thải khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất ….

Dù Apple có biến mất, tình yêu đó vẫn còn. Woz và tôi đã bắt đầu những trang sử đầu tiên của Apple trong gara của bố mẹ, lúc đó tôi 20 tuổi. Sự chăm chỉ của hai đứa đã mang lại kết quả, chỉ sau 10 năm, Apple từ chỗ chỉ có 2 người trong 1 cái gara, đã phát triển thành công ty trị giá 2 tỷ USD với hơn 4 nghìn nhân viên. Năm tôi bước sang tuổi 30, tôi đã bị sa thải.

Làm sao bạn lại có thể bị sa thải bởi một công ty mà chính bạn sáng lập ra nó? Vậy đấy, khi Apple phát triển hơn, tôi đã thuê một người mà tôi đánh giá là có khả năng cùng tôi lãnh đạo công ty.

Tuy nhiên, quan điểm của chúng tôi về tương lai khác nhau, thậm chí còn trở nên bất hòa. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, và tôi – ở tuổi 30, đã bị sa thải một cách rất rõ ràng, những điều tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời đột nhiên bị phá hủy và biến mất hoàn toàn.

Đó là thời gian đau khổ, và mệt mỏi nhất. Tôi cảm giác rằng mình đã làm mọi người thất vọng và đánh rơi khi cờ đến tay. Tôi gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi cho những cư xử không hay của mình. Tôi đã thua, rõ ràng, và thậm chí tôi đã có ý bỏ cuộc.

Nhưng rồi tôi phát hiện ra tình yêu dành cho những gì tôi đã tạo ra vẫn cháy bỏng, dù Apple có biến mất thì tình yêu đó vẫn còn, tôi quyết định bắt đầu lại từ đầu.

Sau này, tôi nhận thấy việc Apple sa thải tôi, hóa ra lại là việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Gánh nặng của sự thành công được thay thế bằng ánh sáng của sự bắt đầu mới, tuy không có gì đảm bảo và chắc chắn. Tôi đã để mình tự do bước chân vào quãng đời đầy sáng tạo.

5 năm sau khi bị sa thải, tôi dần gây sựng NeXT và Pixar, tôi gặp và yêu một người phụ nữ tuyệt vời – là vợ tôi. Pixar đã sáng tạo ra phim truyện hoạt hình đầu tiên trên thế giới – Câu chuyện đồ chơi (Toy Story). Pixar giờ đây là xưởng phim hoạt hình thành công nhất trên thế giới.

Sau này, Apple mua lại NeXT, tôi trở về “nhà cũ”, những kỹ thuật mà NeXT phát triển đã trở thành nguồn sinh khí cho thời kỳ phục hồi của Apple. Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc.

Tôi hoàn toàn tin rằng, tất cả điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu như Apple không sa thải tôi, đó là một viên thuốc đắng mà các bệnh nhân đều cần để có thể chữa khỏi bệnh.

Đôi khi cuộc sống làm bạn gục ngã, nhưng đừng để mất lòng tin. Tôi biết chắc rằng điều giúp tôi bước đi chính là tình yêu mà tôi dành cho những gì tôi đã làm. Các bạn phải tìm ra điều mình yêu quý, cả trong công việc và cuộc sống. Công việc sẽ chiếm phần lớn cuộc đời bạn và là cách duy nhất để thành công một cách thực sự là hãy làm những gì bạn tin tưởng đó là việc tuyệt vời.

Và cách để tạo ra những công việc tuyệt vời là hãy yêu những việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy nó, hãy tiếp tục tìm kiếm, đừng bỏ cuộc. Trái tim sẽ mách bảo khi bạn tìm thấy nó.


Xem thêm Học Từ Steve Jobs

Học từ Steve Jobs

Cuộc đời cựu giám đốc điều hành của Apple có rất nhiều điều để chúng ta phải học tập. Và biết đâu đấy trong câu chuyện dưới đây có bóng dáng của bạn, hãy đọc và suy ngẫm.

Quà tặng cuộc sống: Steve Job

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Nếu tôi không bỏ học, các máy tính cá nhân sẽ chẳng thể sở hữu các font chữ nghệ thuật như ngày nay….Tôi rời bỏ Reed College chỉ sau 6 tháng đầu nhập học, nhưng 18 tháng tiếp theo tôi mới chính thức đi khỏi đó. 18 tháng ngắn ngủi đã mang lại cho tôi những điểm mốc chẳng thể quên, và khẳng định niềm tin nghỉ học là đúng đắn.

Nghỉ học để tìm hướng đi riêng 6 tháng tại Reed, tôi không tìm ra câu trả lời mình sẽ làm gì với cuộc đời sau này, thậm chí chẳng tin rằng Reed sẽ giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Tôi quyết định bỏ học sau khi tiêu hết số tiền bố mẹ dành dụm khi về hưu, và tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn.

Quyết định nghỉ học đồng nghĩa với việc tôi không có tiền thuê nhà và phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng trọ của một người bạn. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng việc trả lại các chai Coca-cola, mỗi tuần tôi đi bộ 7 dặm để kiếm một bữa ngon tại Hare Krishna…

Thời đó, Reed là trường đại học duy nhất giới thiệu về nghệ thuật chữ viết đẹp. Do đã bỏ học nên tôi quyết định tham gia khóa học nghệ thuật này. Tôi học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bày một bản in lớn… Đây là môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.

Lúc đó, tôi chưa thấy việc này có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống. Tuy nhiên, 10 năm sau, khi thiết kế hệ điều hành cho máy tính Macintosh, tất cả những điều đó trở lại. Chúng tôi đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, và Macintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật. Sau khi Windows copy những mẫu chữ đó từ Mac, tất cả máy tính đều sở hữu các phông chữ này.

Nếu tôi không bỏ học và tham gia vào khóa học chữ viết đẹp, thì tất cả máy tính cá nhân hiện nay đều chẳng thể có được chúng. Tất nhiên, tôi không thể kết nối được những điểm mốc đó với nhau khi còn ở trong trường đại học, nhưng 10 năm sau, mọi điểm mốc hiện lên rất rõ ràng.

Tôi muốn nói với bạn rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong tương lai không. Vì thế, hãy tin tưởng rằng bằng một cách nào đó, các điểm mốc trong quá khứ sẽ kết nối ở tương lại. Bạn cũng nên tin vào sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống, nhân quả và bất cứ thứ gì khác khiến các bạn tin.


Xem thêm Bạn Là Tài Sản Lớn Nhất

Bạn là tài sản lớn nhất

Hãy cho tôi làm quen bạn của bạn, tôi sẽ nói cho bạn nghe bạn là người như thế nào. Chúng ta có thể sơ lược một người qua bạn bè của họ, bạn bè phản ánh một phần nào đó tính cách của chúng ta.



Quà tặng cuộc sống: Bạn bè

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

- Thế nào là 1 người bạn? Đó chính là người bạn dám thổ lộ bản thân mình.

- Niềm vinh quang của tình bạn không phải là ở vòng tay giang ra, không phải là ở nụ cười thân mật, cũng không phải là sự vui vẽ bên nhau, đó là nguồn cảm hứng thiêng liêng mà ng này cảm nhận được khi phát hiện có ai đó tin tưởng ở mình và vui sương với sự tin cạnh đó trong tình bạn hữu.

- Với 1 người bạn thật tình, mình có thể nói thật lòng về 1 điều ngốc ngếch nào đó bởi vì bạn là 1 ng đáng tin cậy.

- Khi niềm vui đến với bạn tôi, nó sẽ lan qua tôi. Ngọn đèn của bạn tôi sáng lên bao nhiêu thì đèn của tôi cũng sáng lên bấy nhiêu.

- Tin tưởng lẫn nhau là trụ cột của tình bạn.

- Bạn là ng dến với mình khi mọi ng bỏ đi.

- Có tình bạn là có được chiếc chìa khoá mở vào tâm hồn của ng khác.

- Tôi tin cậy ng đã giúp tôi vượt qua nỗi sầu muộn, những ngày đen tối hơn là những ng chung vui với tôi, những ngày huy hoàng thịnh vượng.

- Tình bạn xoa dịu đi mọi lo lắng, xua tan đi mọi buồn phiền và khuyên nhũ ta khi bất hạnh.

- Trongười bạn tôi, tôi thấy 1/2 của bản thân tôi.

- Mỗi người bạn là một pho sách nếu bạn biết cách đọc nó.

- Tình bạn chân thành là 1 cái cây mọc chậm và phải thử thách nó, phải chịu đựng nhiều nghịch cảnh trước khi được kêu bằng danh hiệu đó.

- Không ai toàn điện cả. Bạn bè là phần mà mình còn thiếu.

- Tình bạn lí tưởng chỉ có những người bạn tốt và những ng có cùng đức tính tốt. Hãy duy trì một cuộc sống tốt đẹp với bạn bè, đó là ưu điểm của tình bạn.

- Tình bạn đòi hỏi sự thông cảm sâu xa... Nếu không tình bạn không thể nẩy sinh hoặc tồn tại.

- Hãy tìm nhữngười bạn mới nhưng phải giữ bạn cũ

Bạn mới là bạc, bạn cũ là vàng.


Xem thêm 5 phút

Wednesday, July 31, 2013

5 phút


Cuộc sống này bạn có dám dành thêm 5 phút cho gia đình, những người bạn thân yêu hay không ? Thử nghĩ mọi thứ bạn làm sẽ còn có ý nghĩa gì khi xung quanh bạn không còn những người thân ?

Quà tặng cuộc sống: 5 phút
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song
Trong công viên, một người phụ nữ đang ngồi gần một người đàn ông trên ghế băng gần sân chơi cho trẻ em.
- Đó là con trai tôi! - Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu bé mặc áo len đỏ đang chơi cầu vượt.
- Nó trông rất khoẻ mạnh! - Người đàn ông đáp lời. - Còn con trai tôi là đứa mặc áo len màu xanh ấy.
Nói rồi, ông ta nhìn đồng hồ và nói với theo cậu con trai: "Về thôi, Todd". Cậu bé tên Todd quay lại nhìn bố nài nỉ: "5 phút nữa thôi mà bố, chỉ 5 phút nữa thôi".
Người đàn ông khẽ gật đầu và cậu bé lại tiếp tục chạy nhảy với vẻ rất sung sướng.
5 phút trôi qua, người đàn ông đứng dậy và nói: "Sao, bây giờ chúng ta về được chưa con?". Todd lại nài nỉ một lần nữa: "Bố, 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi".
Người đàn ông lại mỉm cười và nói: "Được rồi!".
Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên: "Ông thật là một người cha kiên nhẫn!".
Người đàn ông cười và chậm rãi nói: "Con trai cả Tommy của tôi bị một kẻ lái xe say rượu đụng chết năm ngoái trong khi nó đang chạy xe đạp gần đây. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể ở bên nó dù chỉ 5 phút.
Tôi nguyện rằng sẽ ko bao giờ lặp lại lỗi lầm đó với Todd. Todd nghĩ nó có 5 phút để chơi đùa. Nhưng sự thật là tôi đã có thêm 5 phút nữa để nhìn nó chơi đùa".
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hàng ngày của bạn.

Xem thêm Bạn Không Vô Dụng

Bạn không vô dụng


Khi bế tắc hoàn toàn, vo cùng tuyệt vọng, và đôi lúc bạn nghĩ đến cách rời khỏi cuộc sống này. Nhưng xin hãy dành lấy một phút, để nhìn lại thật sự điều đó có thể giải quyết được mọi chuyện hay không ?

Quà tặng cuộc sống: Bạn không vô dụng
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song
Thuở xưa, có một người đàn ông không làm được điều gì to tát cả, không có tiền và chán nản. Một đêm, ông ta cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm và đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.
Trước khi tự tử, ông ta khóc rất lớn và hồi tưởng tất cả những khổ nạn trong suốt cuộc đời của ông ta. Trên một tảng đá cạnh cái vực có một cây nhỏ. Sau khi nghe người đàn ông khóc lóc, kể lể, cái cây cũng khóc vô cùng thảm thiết. Khi người đàn ông thấy cái cây cũng khóc, ông ta hỏi "Cây cũng khóc hả. Có phải cây cũng chịu đựng nhiều đau khổ như tôi không?"
Cái cây nói "Tôi là một cái cây đau khổ nhất trên thế gian. Nhìn tôi đi, sống trên cái tảng đá, chỉ toàn là đá, không có đất để sinh sản và không có nước để uống. Tôi không đủ ăn suốt đời. Hoàn cảnh đau khổ này làm các cành cây của tôi khô đét và không nẩy nở được, vì thế trông tôi rất thảm não từ lúc mới sinh ra.
Gốc của tôi rất cạn làm cho tôi không đứng vững trước gió, và không thể chịu nỗi cơn lạnh trong mùa đông. Trông tôi rất yếu so với các cây khác, nhưng thật ra đời sống của tôi còn cực hơn là chết".
Người đàn ông không thể chịu được nữa vì quá thương hại cho cái cây bèn nói "nếu như vậy thì tại sao bạn không kéo thân ra mà chết chung cho rồi". Cái cây nói "chết thì dễ lắm, tuy nhiên, không có bao nhiêu cây mọc trên vực này cả, tôi không thể chết được". Người đàn ông không hiểu nổi.
Cây nói tiếp "Bạn có thấy có tổ chim trên thân tôi không" Hai con chim vành khuyên làm cái tổ này và chúng đã sống và sanh sôi nẩy nở trên thân tôi. Nếu tôi chết đi, thì hai con chim này sống ở đâu?"
Người đàn ông dường như hiểu được điều gì đó sau khi nghe những lời này, và thối lùi lại cách ra xa vực thẳm.
Thật ra, mỗi chúng ta không chỉ sống riêng cho mình ta. Không cần biết là một con người thấp kém đến đâu, người đó vẫn là một cây to lớn cho mọi người khác.

Xem thêm Đôi Tay

"Đôi tay"


Không ai có thể thành công mà không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào từ mọi người. Chúng ta sống là nhờ những giá trị của gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Hãy luôn biết ơn đến những người đã từng giúp đỡ ta trong những hoàn cảnh khốn khó.

Quà tặng cuộc sống: Đôi tay
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song 

Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ làm thợ mỏ, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm thợ mỏ.
Đồng xu được tung lên, Albrecht Durer thắng cuộc và được đi học. Albert thua, và đi tới vùng mỏ đầy nguy hiểm, và trong suốt 4 năm, làm lụng để nuôi người anh em của mình ăn học. Gần như ngay lập tức, những tác phẩm của Albrecht được rất nhiều người nhắc đến, bởi chúng thậm chí còn đẹp hơn cả tác phẩm của các bậc thầy trong trường. Và cho đến khi tốt nghiệp thì Albrecht đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.
Khi anh trở về, trong bữa ăn sum họp, Albrecht đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và Albrecht nói: - Anh Albert, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới Nuremberg để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình. Albert mỉm cười, rồi bật khóc:
- Không, anh không thể tới Nuremberg được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc trong hầm mỏ, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi...
Hơn 450 năm đã qua. Cho tới bây giờ, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng... của Albrecht Durer đã được treo ở những Viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Nhưng có một điều kỳ lạ: có thể bạn, cũng như nhiều người, đều chỉ quen thuộc với một tác phẩm của Albrecht Durer.
Đó là một ngày, để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời.
Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là "Đôi tay", nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là "Đôi tay cầu nguyện".

Xem thêm Thử Thách

Tuesday, July 30, 2013

Quà tặng cuộc sống: Thử thách

Khó khăn, thử thách không phải để giết chết bạn, mà là cho bạn thêm sức mạnh để đương đầu với những con sóng to hơn. Đừng mải trách cứ cuộc sống, hãy sống thật tốt, cố gắng hết sức trong những việc mình đang làm, như vậy cuộc sống mới có ý nghĩa, và bạn thật sự đang sống.

Cậu bé ấy sinh ra trong một gia đình nông dân, bố mẹ nghèo khó đến mức không thể cho con cái học hành đến nơi đến chốn. Năm cậu lên 7 tuổi, cả nhà bị buộc phải rời khỏi nơi mà mình đang ở. Chẳng còn cách nào khác, cậu bắt đầu làm đủ thứ việc để đỡ gánh nặng cho cả nhà.
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Thế rồi năm lên 9 tuổi, cậu mồ côi mẹ. Gánh nặng lại càng dồn lên vai "người đàn ông bé nhỏ" của gia đình. Cậu làm việc quần quật từ sáng đến tối, hầu như không biết đến những thú vui hay trò chơi của bạn bè cùng tuổi. Rồi bố cậu tục huyền, cậu gọi người phụ nữ đó là "mẹ", nhưng sự xa cách giữa hai bố con cứ lớn dần lên.
Cậu bé ấy lớn lên nhọc nhằn như thế, trở thành một chàng trai mà nơi duy nhất anh ta có thể trông cậy là đôi bàn tay mình. Năm 20 tuổi, khi đang làm nhân viên tại một cửa hàng thì anh bị mất việc. Anh muốn theo học trường Luật, nhưng lại không đủ khả năng tài chính. Năm 23 tuổi, anh vay một khoản tiền để chung lưng với một người bạn để mở một cửa hàng nhỏ. Ba năm sau đó, người bạn ấy qua đời, kết quả là anh gánh trên vai một khoản nợ mà phải mất nhiều năm mới trả xong được.
Năm 28 tuổi, sau khi yêu chân thành và kiên trì theo đuổi một cô gái 4 năm trời, anh ngỏ lời cầu hôn với cô, nhưng bị từ chối. Còn trong sự nghiệp, đến lần cố gắng thứ ba thì anh mới được bầu vào Quốc hội ở tuổi 37, nhưng rồi lại thất bại trong kỳ tái bầu cử.
Vào năm 45 tuổi, chàng thanh niên nay đã là một người đàn ông trung niên ứng cử vào Thượng viện nhưng… thua. Vào năm 47 tuổi, ông tiếp tục tranh cử vào chức Phó Tổng thống, nhưng… thất bại tiếp. Đến tuổi 51, ông được bầu làm Tổng thống của Hoa Kỳ. Đó là Abraham Lincoln.
Với một cuộc sống dường như đầy những thua thiệt và thất bại như vậy, bạn có tin rằng Lincoln chính là người mà, vào giữa thời điểm của cuộc nội chiến của nước Mỹ, năm 1863, đã tuyên bố ngày Lễ Tạ ơn, trước đó vốn chỉ được coi là một ngày lễ nhỏ của địa phương, trở thành ngày lễ quan trọng trong cả nước Mỹ.
Và chỉ từ lúc này, ngày Lễ Tạ ơn mới được đón mừng hàng năm, không chỉ trên khắp nước Mỹ, mà nhanh chóng lan ra các nước khác vì ý nghĩa tốt đẹp của nó – nói lời cảm ơn với cuộc sống dành cho chúng ta nhiều hạnh phúc và cũng nhiều gian khó này.

Xem thêm
Hạnh Phúc Dưới Chân

Hạnh phúc dưới chân

Nếu biết đứng lại nhìn, hạnh phúc luôn ở ngay dưới chân ta. Chỉ có điều không mấy ai đủ can đảm để cúi xuống, nhặt lên những hạnh phúc ấy, hoặc giả họ quá mải mê rảo bước đến phía chân trời. Để cuối cùng lãng quên trong chính cuộc hành trình tìm kiếm của mình, mà thứ họ tìm kiếm không ở đâu xa.
Quà tặng cuộc sống: Hạnh phúc
Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song 


Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: "Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?". Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
"Anh đi đâu vậy ?" – Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
"Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc" – Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.
Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…
"Cây ở trên đó thế nào?" – Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.
"Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ" – Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.
"Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?" – Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.
Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…

Xem thêm Chiếc Lá Đẹp Nhất

Chiếc lá đẹp nhất

Mỗi lựa chọn như một ngã rẽ cho cuộc sống này, mà chúng ta không thể nào quay ngược lại được. Cũng chính vì vậy khi ngẫm nghĩ lại, có những lúc chúng ta hối tiếc đã từ bỏ một công việc tốt để theo đuổi những thứ mờ ảo hơn. Cuộc sống là vậy những thứ qua đi sẽ là một bài học, hãy tự bằng lòng với cuộc sống của mình để tiếp tục vui sống.

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song


Cuộc đời là những sự chọn lựa và tìm kiếm nhưng đừng mãi đi tìm sự hoàn hảo. Một lần tham gia một lớp học ngoại khóa, tôi đã được nghe câu chuyện về "lá cỏ hoàn hảo". Câu chuyện ấy đã làm tôi thay đổi rất nhiều trong cách suy nghĩ. Câu chuyện ấy thế này:
Có một cậu sinh viên và một người Thầy lớn tuổi đang trao đổi với nhau về sự hoàn hảo. Chàng thanh niên với sức khỏe và lòng nhiệt huyết luôn muốn đi tìm cho mình mọi sự hoàn hảo. Người Thầy đã chú ý lắng nghe và thấu hiểu cậu sinh viên. Với bao nhiêu năm sống và hiểu biết bao chuyện xảy ra, ông nhẹ nhàng nói với cậu sinh viên:
- Tôi có thể đề nghị cậu làm một việc không, con trai?
- Dạ. Cháu rất sẵn lòng.
- Phía trước mặt chúng ta là sân cỏ. Cậu có thể ngắt cho tôi một lá cỏ mà cậu cho là đẹp nhất và hoàn hảo nhất không? Với điều kiện cậu chỉ được đi thẳng về phía trước và chọn, không được bước lùi lại.
Cậu thanh niên đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm. Bước bước chân đầu tiên vào sân cỏ, cậu nhìn xuống chân và thấy một lá cỏ thật xanh mướt, cậu toan đưa tay định ngắt lá cỏ. Nhưng… cậu phóng tầm mắt lên phía trước, toàn một màu xanh ngắt và những lá cỏ đẹp hơn.
Cậu thanh niên bắt đầu bước tiếp bước chân thứ 2… rồi bước chân thứ 3… nhưng cũng như những lần trước, khi định ngắt những lá cỏ dưới chân, cậu lại thấy những lá khác phía trước…
… Cứ thế…
… Cứ thế…
Cậu rảo bước, tìm kiếm… tìm một lá cỏ thật hoàn hảo. Nhưng… cậu có biết đâu, mãi mê tìm kiếm, cậu đã đi đến phía bên kia khoảng sân. Ở bước chân cuối cùng ấy, với một khoảng cỏ nhỏ nhoi trước mặt, cậu đành ngắt một lá cỏ đẹp nhất trong đó và trở lại nơi người thầy. Mặt cậu không còn hào hứng như lúc đầu, có lẽ cậu đã hiểu ý nghĩa công việc cậu vừa làm. Lặng lẽ đến bên người Thầy, cậu đưa ra lá cỏ. Cầm lá cỏ trên tay, người Thầy mỉm cười hiền hòa bảo cậu ngồi xuống và nhẹ nhàng:
- Thế đấy con trai. Trong cuộc đời mỗi con người là vô số sự lựa chọn. Cũng như lựa chọn một lá cỏ, nếu con biết bằng lòng và không mãi tìm kiếm hẳn con đã có được một lá cỏ hoàn hảo hơn rồi. Con người cũng vậy, họ luôn để cơ hội qua đi rồi mới bắt đầu nuối tiếc. Hãy suy nghĩ về câu chuyện ngày hôm nay, con trai nhé!
Thật ra, luôn có sự hoàn hảo. Chỉ là bản thân mỗi người không tự bằng lòng với sự hoàn hảo ấy. Chợt nhớ đã nghe đâu đó: "đừng để đến khi vụt mất rồi mới vội quay lưng tìm kiếm".

Xem thêm Chén Ánh Sáng

Monday, July 29, 2013

Chén ánh sáng

Đôi lúc ta phải ứng biến với cuộc sống này, để tồn tại, ta thay đổi bản thân. Thế nhưng quá nhiều thay đổi, làm chúng ta dần khác đi, và cuối cùng ngay bản thân cũng không nhận ra mình là ai nữa. Hãy can đảm lên, từ bỏ và làm lại từ đầu, tất cả mọi thứ không có gì là quá trễ để bắt đầu.

Quà tặng cuộc sống: Chén ánh sáng

Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Chuyện kể rằng mỗi đứa trẻ khi chào đời đều được ban tặng một chén Ánh Sáng hoàn hảo. Nếu bạn biết chăm chút, từ chén Ánh Sáng đó sẽ mọc lên sức mạnh và bạn sẽ làm được nhiều điều thật có ích. 

Ngược lại, nếu bạn ghen tị, nổi nóng hay hèn nhát, chính bạn đang thả vào cái chén một viên đá. Khi đó một chút Ánh Sáng sẽ bị văng ra ngoài, vì Ánh Sáng và viên đá không thể ở chung một chỗ. 

Nếu bạn càng thả đá vào chén, Ánh Sáng càng bị văng ra ngoài nhiều hơn, và cuối cùng chính bạn sẽ trở thành một viên đá. 

Viên đá không lớn lên, cũng không thể chuyển động. Đến một lúc nào đó, rất có thể bạn sẽ chán làm viên đá. Bạn còn một cách là lật úp cái chén xuống để những viên đá rơi ra ngoài và Ánh sáng sẽ mọc lại từ đầu. 

Có một câu nói: "Đừng bao giờ mang đến cho người khác nhưng điều mà bạn không muốn họ mang đến cho bạn.” Nếu bạn phạm phải những lỗi lầm, bạn đánh mất dần món quà bạn được ban tặng từ lúc chào đời, dần dần bạn sẽ biến mình thành con người khác. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ tỉnh ngộ, và hãy nhớ rằng Ánh Sáng luôn ở trước mắt bạn. Hãy can đảm làm lại từ đầu nhé bởi không có điều gì là quá muộn cả." 

Xem thêm Thử Suy Ngẫm Và Nhìn Lại

Thử suy ngẫm và nhìn lại

Thất bại trong cuộc sống, nhận những lời không dễ nghe, hay không có điều kiện. Những thứ đang làm bạn đau đầu, làm cuộc sống bạn trở nên khốn khổ, và bạn nghĩ mình không được may mắn, mình chỉ là một con người bình thường. Hãy nhìn lại đôi chút một vài cuộc đời của những người được thế giới xem như những thiên tài, những người mở ra những cuộc cách mạng làm thay đổi cả một hệ thống.

Sau khi Fred Astaire thử vai lần đầu tiên vào năm 1933, ghi chú của vị điều hành cuộc thi của MGM, "Không biết diễn! Hơi nhàm chán! Biết nhảy một chút!" Astaire lưu giữ tờ giấy ngay phía trên lò sưởi nhà mình tại Bevery Hills.


Quà tặng cuộc sống: Suy ngẫm


Xem thêm bài viết về Qua Tang Cuoc Song

Một tay chuyên gia nói về Vince Lombardi: "Anh ta biết rất ít về bóng đá. Thiếu động cơ."

Socrates đã bị gọi là "Kẻ vô đạo đức, người làm hỏng thế hệ trẻ."

Khi Peter J. Daniel học lớp 4, cô giáo của anh, bà Phillips vẫn thường nói: "Peter J. Daniel, em dở quá, em chẳng làm được cái gì cả và em sẽ chẳng đạt được điều gì cả." Peter vẫn dốt đặc và mù chữ cho đến năm 26 tuổi. Một người bạn thức với anh một đêm và đọc cho anh cuốn sách "Suy nghĩ và làm giàu" (Think and Grow Rich). Bây giờ anh làm chủ khu phố hồi xưa anh lớn lên và đã xuất bản cuốn sách "Bà Phillips, bà đã lầm!"

Louisa May Alcott, tác giả cuốn "Những người đàn bà nhỏ" (Little Women), đã được gia đình khuyên nên đi làm hầu gái hay thợ may.

Beethoven chơi rất dở đàn violin và thay vì phải tập luyện liên tục ông chơi những bản nhạc tự mình sáng tác. Thầy giáo của ông nói rằng ông không có cơ hội để trở thành nhà soạn nhạc.

Cha mẹ của ca sĩ opera nổi tiếng Enrico Caruso muốn anh trở thành kỹ sư. Thầy giáo của anh nói anh hoàn toàn không có giọng và không biết hát.

Charles Darwin, cha đẻ thuyết Tiến hóa, bỏ học Y khoa và cha ông nói với ông: "Mày chẳng làm được gì ngoài việc bắn, bắt chuột và nuôi bọn chó của mày." Trong hồi ký của mình, Darwin viết: "Tất cả các giáo viên và cả cha tôi đều coi tôi là một cậu bé bình thường với trí tuệ chưa đạt mức trung bình."

Walt Disney bị đá ra khỏi tòa soạn báo vì thiếu sức sáng tạo. Trước khi tạo ra Disneyland ông đã phá sản vài lần.

Các giáo viên của Thomas Edison khẳng định rằng để mà có thể học điều gì thì ông quá ngu dốt.

Albert Einstein cho tới 4 tuổi vẫn chưa biết nói và đến 7 tuổi vẫn chưa biết đọc. Giáo viên mô tả ông như làmột đứa trẻ "chưa phát triển đầy đủ về trí tuệ, không hoà hợp, lúc nào cũng trên mây với những giấc mơ ngu đần." Ông bị đuổi khỏi trường và ĐH Bách khoa Zurich không chịu nhận ông vào học.

Louis Pasteur chỉ là sinh viên bình thường trong trường ĐH và trong môn Hóa chỉ đứng thứ 15 trên tổng số 22 sinh viên.

Isaac Newton học tiểu học rất kém.

Còn cha của nhà điêu khắc Rodin khẳng định "Tôi có đứa con trai ngu đần". Ông nổi tiếng là đứa học trò kém nhất trong trường. Ba lần thi rớt vào trường Mỹ thuật. Chú của ông coi ông là một đứa mất dạy.

Leo Tolstoy tác giả "Chiến tranh và Hòa Bình", bị đuổi khỏi trường đại học. Ông thiếu "khả năng và ý chí muốn học."

Tennessee Williams, tác giả nhiều kịch bản sân khấu, rất nổi giận trong thời kỳ còn đi học ĐH Washington khi mà một vở kịch của ông bị rớt cuộc thi giữa các sinh viên cùng năm học. Một giáo viên của ông nhớ lại rằng ông đã phê phán công khai quan điểm của ban giám khảo và trí thông minh của họ.

F.W. Woolworth đã từng làm trong tiệm giặt ủi. Những người thuê mướn ông kể lại rằng ông không biết cách giao tiếp với khách hàng.

Trước khi Henry Ford thành công ông đã 5 lần thất bại và trắng tay.

Babe Ruth được nhiều nhà bình luận thể thao chọn làm vận động viên điền kinh giỏi nhất mọi thời đại. Anh nổi tiếng vì tạo được kỷ lục chạy "home run" trong baseball nhưng cũng nổi tiếng vì giữ kỷ lục bị phạt nhiều nhất.

Winston Churchill bị rớt lớp 6. Đến năm 62 tuổi chưa bao giờ ông là Thủ tướng chính phủ và chỉ trở thành Thủ tướng sau nhiều va vấp, thất bại. Những thành công của ông chỉ đến khi đã trở thành người "đứng tuổi".

19 nhà xuất bản từ chối xuất bản cuốn "Jonathan Livingston Seagull" của Richard Bach - cuốn sách về một con chim hải âu chưa đến 10,000 từ. Cuối cùng thì vào năm 1970 Macmillan chịu xuất bản. Đến năm 1975 riêng ở Mỹ đã bán được hơn 7 triệu bản.

Richard Hooker làm việc 7 năm để viết cuốn tiểu thuyết hài hước M.A.S.H. để sau đó bị 21 nhà xuất bản từ chối in. Cuối cùng thì nhà xuất bản Morrow chịu in. Cuốn tiểu thuyết trở thành bestseller (sách bán chạy nhất), được dựng thành một phim nhựa tuyệt vời và cả một bộ phim truyền hình rất thành công.

Xem thêm Cảm Xúc